Lý Tang Du vừa khóc vừa nói, Vu Thiến chưa từng thấy Lý Tang Du như thế. Trong ấn tượng của cô ta, Lý Tang Du rất kiên cường, cũng không bao giờ cúi đầu, gần như cô ta chưa từng thấy Lý Tang Du yếu đuối.

Hôm nay, Lý Tang Du hết lần này đến lần khác khiến Vu Thiến cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng lại nói không ra lời là lạ ở chỗ nào.

“Cô có phải bị hồ đồ rồi không? Ngay cả tính cách cũng thay đổi.” Nói xong, Vu Thiến đi vào phòng vệ sinh, vắt một cái khăn ướt rồi đi ra, định đắp lên trán Lý Tang Du.

Phát hiện Lý Tang Du dường như ngủ thiếp đi rồi.

Vừa rồi còn đang khóc, sao lại ngủ nhanh như vậy chứ?

Vu Thiến càng nghĩ càng không thấy không đúng, cô ta đẩy Lý Tang Du, vẫn không có phản ứng. ngôn tình ngược

Một màu trắng dưới gối đã thu hút sự chú ý của Vu Thiến, cô ta lấy vật đó từ dưới gối ra và nhìn thấy là một chai thuốc rỗng, trên đó viết: Thuốc ngủ!

Vu Thiến càng hoảng sợ, càng dùng sức lay lay Lý Tang Du, sợ hãi lớn tiếng hô: “Lý Tang Du, cô tỉnh lại đi, có phải cô uống hết rồi không? Lý Tang Du …”

Lý Tang Du giống như đang ngủ, không có bất kỳ phản ứng gì.

Lần này Vu Thiến thật sự bị dọa không nhẹ, tay chân đều nhũn ra, nói chuyện với cô lâu như vậy vẫn không phát hiện cái chai dưới gối cô. Trong lúc hoảng loạn cô ta lấy điện thoại di động ra, không đi tìm ai mà lại gọi thẳng cho Lục Huyền Lâm.

Lúc này cô ta chỉ có thể nghĩ tới Lục Huyền Lâm, dù sao người có thể giúp Lý Tang Du cũng chỉ có Lục Huyền Lâm thích hợp nhất.

Điện thoại cứ đổ chuông hết lần này đến lần khác nhưng lần nào cũng đều bị đối phương cúp máy.

Vu Thiến không nản lòng gọi điện thoại, cuối cùng Lục Huyền Lâm cũng nhận điện thoại.

“Tôi đã nói cô làm ơn đừng gọi điện thoại cho tôi…”

“Lục Huyền Lâm, không xong rồi, Lý Tang Du xảy ra chuyện.”

“Cô ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Cô ấy, cô ấy đã tự tử.”

“Tút!”

Lục Huyền Lâm cúp điện thoại, loại thủ đoạn tự tử này anh đã nghe được rất nhiều lần rồi, cũng đã sớm thành thói quen rồi.

Vu Thiến sững sờ nhìn điện thoại di động phát ra tiếng tút tút, không hiểu là mình nói sai câu nào.

Anh cứ như vậy chán ghét chính mình sao?

Nhất thời, Vu Thiến không hiểu sao lại thấy ghen tị với Lý Tang Du, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt trắng bệch gần như trong suốt của Lý Tang Du, cô ta vẫn cắn răng gửi cho Lục Huyền Lâm một tin nhắn Mesenger, Mesenger ngoại trừ tên khách sạn thì là một ảnh chụp bây giờ của Lý Tang Du.

Gửi Mesenger xong, Vu Thiến lại gọi 115, cô ta không thể chắc chắn Lục Huyền Lâm có đến hay không. Cũng không thể để Lý Tang Du chết trước mặt cô ta được, đến lúc đó cho dù có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.

Lúc xe cứu thương chạy tới, Lục Huyền Lâm cũng tới, thấy Lý Tang Du hôn mê bất tỉnh được đưa vào xe cứu thương.

“Cô đã nói gì với cô ấy?” Giọng điệu của Lục Huyền Lâm không tốt chất vấn Vu Thiến.

“Em có thể nói gì với cô ấy chứ? Anh nghĩ cô ấy sẽ tự sát vì mấy lời nói của em sao?

Từ trước đến nay Lý Tang Du cũng không phải là người có tính cách yếu đuối không chịu nổi lời đồn nhảm, điểm này ai quen biết cô đều biết.

“Vậy cô ấy…”

Lục Huyền Lâm còn chưa dứt lời, nhân viên y tế trên xe cứu thương đã hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân? Mau lên xe đi.”

“Tôi là chồng cô ấy.” Lục Huyền Lâm không hề suy nghĩ trả lời, chỉ là chữ chồng này làm cho anh cảm thấy rất xa lạ.

Cùng lúc đó, những lời này cũng làm cho Vu Thiến khó chịu giống như có một cái gai đâm vào vào tim.

Sự ghen tị của cô ta đối với Lý Tang Du luôn luôn tồn tại, cho dù biết rõ quan hệ vợ chồng bọn họ không tốt, nhưng cô một tờ giấy chứng nhận kết hôn thì anh chính là chồng của Lý Tang Du, mà Lý Tang Du cũng là vợ của anh, với mối quan hệ này thì Vu Thiến cô tô hoàn toàn là người dưng.

Tại sao cô ta lại gọi Lục Huyền Lâm tới đây chứ?

Vu Thiến hối hận.

“Tên gì?”

“Lục Huyền Lâm.”

“Đây là tên của bệnh nhân à?”

“Không phải, cô ấy tên là Lý Tang Du.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Chắc là hai mươi bốn tuổi rồi.”

“Chắc là? Chính xác là bao nhiêu tuổi? Anh nói rõ ràng đi.”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì chứ, nhanh chóng cứu người quan trọng hơn.” Lục Huyền Lâm bị hỏi rất phiền lòng, anh cũng không biết nhiều lắm về tư liệu của Lý Tang Du

“Là anh cứu người hay là chúng tôi cứu người? Không hỏi rõ ràng làm sao cứu đây? Anh có phải là chồng của bệnh nhân không? Tại sao ngay cả tuổi tác cũng không biết chứ?” Nhân viên y tế cũng sốt ruột, liên tiếp chất vấn.

“Chính là hai mươi bốn tuổi.” Lục Huyền Lâm dựa trên tuổi tác của Lý Tang Du vào năm kết hôn để tính toán.

“Ngày tháng sinh là ngày nào?”

“Quên rồi.”

“Nhóm máu gì?”

“Không biết!” Cho tới bây giờ Lục Huyền Lâm cũng không biết nhóm máu của Lý Tang Du.

Sự kiên nhẫn của các nhân viên y tế cuối cùng đã bùng nổ: “Làm thế nào mà anh lại là chồng của bệnh nhân vậy? Hỏi gì cũng không biết, anh còn muốn cứu người không đây?”

“Chuyện của chúng tôi liên quan gì đến cô hả?” Lục Huyền Lâm cũng nổi giận, liên tiếp không trả lời được vấn đề này làm cho anh rất mất mặt.

“Anh đừng đi theo, đi theo cũng vô dụng thôi.” Nhân viên y tế nói xong thì “cạch” một tiếng đóng cửa sau của xe lại.

Nhìn xe cứu thương kêu inh ỏi rời đi, Lục Huyền Lâm chỉ có thể im lặng đứng nhìn.

Điều này ngược lại làm cho trong lòng Vu Thiến rất vui vẻ, nhưng vẫn phải sĩ diện nói: “Anh…Không đi theo hả?”

Lục Huyền Lâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Vu Thiến: “Cô ấy đã nói gì với cô?”

Lý Tang Du náo loạn tự sát mấy lần rồi, anh không tin lần này sẽ là thật, sau khi nhìn thấy ảnh chụp Lý Tang Du mà Vu Thiến gửi cho anh, cho dù vẫn nghi ngờ cũng nhất định phải đi một chuyến.

Lý Tang Du còn chưa phải loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, với sự kiêu ngạo của cô thì cô cũng sẽ không giả chết để tranh giành sự đồng tình của anh, Lục Huyền Lâm mới quyết định đi chuyến này.

Không ngờ lần này cô làm thật.

“Cô ấy gọi điện cho em, em cảm thấy giọng nói của cô ấy rất lạ nên mới đến thăm cô ấy. Bọn em cũng chỉ nói về một số chuyện trước kia, em phát hiện ra đêm nay cô ấy vô cùng yếu đuối, cả người cũng không có tinh thần. Bây giờ nghĩ lại, hình như là đang nói ra ý nguyện cuối cùng.” Vu Thiến cũng không giấu diếm, nếu Lục Huyền Lâm không đi theo, một tia hối hận vừa rồi trong lòng cô ta cũng không còn sót lại chút nào.

Lục Huyền Lâm nhướng mày: “Tại sao cô ấy lại gọi điện thoại cho cô? Không phải giữa hai người đã cãi nhau sau đó nghỉ chơi rồi sao?”

Lời nói của người phụ nữ trước mắt này anh chỉ tin một nửa, ấn tượng của anh đối với cô ta vẫn luôn rất bình thường, một người có thể phản bội bạn bè chính là một người hoàn toàn nói dối.

Vu Thiến yếu đuối thở dài: “Em đột nhiên phát hiện cô ấy rất đáng thương, Lý Tang Du kiêu ngạo như vậy cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh ngay cả một người thân hay bạn bè cũng không có, chỉ có thể gọi cho một người đã không còn là bạn bè như em.”

Lục Huyền Lâm nhíu mày càng chặt, anh không tin Lý Tang Du sẽ yếu đuối đến mức tự tử. Mấy lần tự tử trước chỉ đơn thuần là trò đùa, đó là làm cho anh xem, lúc này đây rốt cuộc là vì cái gì?

“Cô ấy nói anh làm cô ấy thất vọng hết lần này đến lần khác, lần lượt vứt bỏ cô ấy không quan tâm, cô ấy và anh đã đi đến hồi kết…”

Trong lòng Lục Huyền Lâm chấn động, cô muốn chấm dứt sao? Phải xem anh có đồng ý không đã: Lý Tang Du, đời này tôi phải quấn lấy cùng cô, tuyệt đối không có lúc chấm dứt.

“Anh đi đâu vậy?” Thấy Lục Huyền Lâm muốn đi, Vu Thiến vội vàng hỏi, thật vất vả mới có cơ hội gặp mặt riêng với anh, cô ta còn muốn nói chuyện nhiều hơn.

Lục Huyền Lâm nhìn cô ta, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Nói thế nào thì hai người cũng là bạn bè nhiều năm, hiện tại cô ấy ở trong bệnh viện, cô lại không hề nghĩ tới đi thăm cô ấy, có thể thấy được lòng dạ sắt đá của cô. Lý Tang Du thật sự là mù mắt rồi.” Vừa dứt lời, anh đã ngồi vào trong xe của mình, hạ cửa sổ xe xuống: “Chuyện hôm nay cô không được nói với ai hết.” Vừa dứt lời, anh lái xe rời đi.

Giờ khắc này, Vu Thiến làm cho anh rất gai mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play