Thiệu Hoàng Cường sau khi biết nàng là Tôn Vũ Hàn thì sợ đến xanh mặt, chuyện hắn đang bỏ túi riêng tiền của công ty bị phát hiện thì xong đời.
" Thật muốn làm tổng giám chi nhánh, vì như thế mới đủ điều kiện theo đuổi tiểu Hi". Tôn Vũ Hàn ánh mắt có chút đáng thương, đây là lần đầu nàng giã vờ đến nổi hết da gà rồi đây này.
"Theo đuổi ai nói thế". Bạch Vũ Hi đang dần hiểu ra một chút, cô nhìn đến gương mặt Thiệu Hoàng Cường thì mắt sáng lên.
Bạch Vũ Hi cười thầm trong lòng, thì ra là nàng đang ghen a. Không biết tên này đã nói những gì, chắc là đem tài sản ra khoe đây mà. Ấy chà nói sao nhỉ trong lòng cô thật là vui vẻ, chưa bao giờ thấy hắn thất thố như thế. Hắn ta ngày nào cũng như đỉa đói, cứ muốn bám lấy hút máu cô. Thường thì nam nhân một khi chịu nhục ,thì sẽ thôi không đeo bám nữa. Hay sẽ tìm một cô gái khác để chứng tỏ bản thân, nhưng Thiệu Hoàng Cường lại không giống thế. Hắn nghe cô nói mà vẫn trơ trơ như cục đá, vẫn ra sức theo đuổi cô. Bây giờ thì hay rồi khoe khoang đến mức nhầm người mà vẫn hăng hái, cho chừa cái tội tự cao.
"Thiệu Hoàng Cường hình như cái tên này đã từng nghe ở đâu thì phải". Tôn Vũ Hàn giả vờ như đang suy nghĩ, nàng muốn xem phản ứng của hắn.
Thiệu Hoàng Cường gương mặt lại càng tái xanh, hắn sẽ trả lời câu hỏi này thế nào. Hắn vừa mới đem tài sản ra khoe với nàng, giờ thì làm sao mà biện hộ.
"Nghe ở đâu rồi nhỉ ". Tôn Vũ Hàn lại giả vờ tiếp tục nghĩ ngợi.
"Là tôi đã đề nghị mua nhà giúp Tôn tổng nên ngài mới nhớ tôi". Thiệu Hoàng Cường chợt thốt lên, thôi cứ làm vậy đi nếu điều tra được thì hắn không thoát khỏi vòng lao lý.
"Thật không ". Tôn Vũ Hàn có vẻ không tin, nàng đưa tay xoa cằm. Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ tin được hắn mới lạ, ở đâu ra vụ đề nghị mua nhà. Cứ mặc kệ hắn trước, phải lấy lời mới được.
"Thật nếu không tin ngài có thể đến xem, còn có xe nữa. Tôi muốn tạo bất ngờ cho ngài nên không nói, ngài có thể đến xem". Thiệu Hoàng Cường lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hắn muốn rời đi quá. Nhưng hắn không biết lời nói của mình là giấu đầu hở đuôi, ban đầu nói đề nghị mua nhà nhưng sao lại muốn tạo bất ngờ.
"Vậy phải đến để xem rồi". Tôn Vũ Hàn gật đầu đồng ý, lời nói thật vô cùng mau thuẫn. Không hiểu sao hắn có thể lợi dụng biển thủ của công ty, mà lại có cái suy nghĩ này không biết.
"Tôi xin về trước chuẩn bị đón ngài". Thiệu Hoàng Cường nói xong thì như mũi tên lao đi, hắn phải đi làm giấy tờ chuyển nhượng mới được.
Sau khi Thiệu Hoàng Cường rời đi, Bạch Vũ Hi lập tức hôn má nàng cười tủm tỉm. "Mẹ ghen sao".
"Ai mà thèm ghen". Tôn Vũ Hàn hừ lạnh, nàng xoay người không để ý đến cô.
"Như này mà nói không ghen ". Bạch Vũ Hi mỉm cười ôm lấy nàng, mẹ thật sự đáng yêu quá.
"Mẹ không có ghen". Tôn Vũ Hàn nói thì nói như thế, nhưng lại cắn vào cổ một cái.
"Đau". Bạch Vũ Hi hút một ngụm lãnh khí la lên, trời đâu quá.
"Đáng đời". Tôn Vũ Hàn đưa tay xoa chỗ mình vừa cắn, miệng thì mắng cô một tiếng.
Hai người vô tư vui đùa trên ghế sofa, để lại cái người trong bếp không dám bước ra. Bertha cảm thấy rất ủy khuất, một người yêu cũng chẳng có mà phải xem cảnh ân ân ái ái thế này. Đây là nỗi buồn của một kiếp cô đơn sao, ai đó sao không bắt cóc nàng đi.
"Mẹ định chờ bao lâu". Bạch Vũ Hi ngồi ngay ngắn trên ghế, tay vẽ lại vài bản thảo.
"Chắc khoảng 3 ngày ,như thế là đủ để hắn làm mọi việc". Đợi khi hắn làm xong sẽ tính tiếp.
Tôn Vũ Hàn lấy điện thoại ra gọi điện cho Lý Vị Nguyên, nàng muốn nàng ấy điều tra về Thiệu Hoàng Cường. Trong quá trình điều tra không cần hạn chế hành động của hắn,chỉ cần thu thập đủ thông tin hắn lấy tiền công ty. Đợi đến khi hắn giao trả mọi thứ cho nàng, thì nàng sẽ báo cảnh sát, về việc tài sản sẽ dễ dàng hơn.
Bạch Vũ Hi nhìn vẻ suy nghĩ của nàng mà thất thần, đã bao lâu không được ngắm nhìn nàng gần thế này rồi. Bạch Vũ Hi đưa tay chạm lên gò má trắng mịn của nàng, tay xoa đến bên môi mềm mại. Bạch Vũ Hi hơi ngẩng đầu nhìn thì thấy Bertha đang đứng ngây ra, không được phải đợi chị ấy đi về.
"Bertha cũng không còn việc gì nên chị có thể về ". Bạch Vũ Hi lập tức muốn đuổi người ta đi, cô thật muốn ôm nàng lắm rồi.
"À". Bertha cũng muốn tìm cách rời đi,nàng sợ sẽ bị ngọt chết vì ăn đường mất.
Bertha vừa ra khỏi nhà thì cô như một con hổ lao vào nàng, môi phủ lên đôi môi ngọt ngào kia. Tôn Vũ Hàn không kịp phản ứng đã bị cô xâm lược, lưỡi bị cô quấn lấy. Con gái nàng như một con hổ đói, đã tìm được mồi thì sẽ không buông tha. Tôn Vũ Hàn cũng đã tắm rồi, nàng cũng muốn để tùy ý cô. Bạch Vũ Hi rời khỏi môi nàng, cô lại muốn cởi ra nút áo sơ mi.
Nhưng ý định lại một lần nữa bị phá hỏng, hơn nữa là còn bị người ta bắt gặp. Uông Thi Nhân mặt đã như quả cà chua, nàng không cố tình muốn thấy cảnh này đâu nha. Chỉ là nàng tò mò muốn xem Bạch Vũ Hi sẽ xong đời ra sao thôi, nàng không nghĩ người xong đời lại đang áp người ta chứ.
"Cậu đến là vì chuyện gì". Bạch Vũ Hi ngồi lên ngay ngắn, cô sửa lại cổ áo giúp nàng.
"Không có chỉ muốn đến thăm dì Tôn". Uông Thi Nhân không thể nói đến xem Bạch Vũ Hi ra sao, nàng chỉ đành diện cớ này thôi.
"Con là.. ". Tôn Vũ Hàn nhìn nữ nhân trước mặt, nàng có quen nàng ấy sao. Nhìn thì cũng gần bằng con gái nàng, là bạn con bé sao.
"Con là Uông Thi Nhân ". Uông Thi Nhân tự ngồi xuống ghế, nàng hơi ngước lên nhìn ra ngoài sân.
"Con là cô bé bị ngã ". Tôn Vũ Hàn suy nghĩ một chút thì nhớ lại chuyện xưa, lúc đi leo núi có cứu một cô nhóc. Không ngọt khi gặp lại đã lớn thế này, không những thế mà còn rất xinh đẹp.
"Cũng may lúc đấy Tiểu Hi đã thấy được con". Uông Thi Nhân ánh mắt nhìn cô ôn nhu, nhưng nàng không biết ánh mắt này sẽ hại cô nha.
"Thanh tỷ không đến cùng à". Bạch Vũ Hi nhìn theo ánh mắt nàng, lại không thấy Mặc Kỳ Thanh đi theo.
"Bên ngoài đang bị một nữ nhân bám theo". Uông Thi Nhân hừ một tiếng, người gì đào hoa muốn chết.
Nhắc đến thì sẽ thấy Mặc Kỳ Thanh đang vui vẻ tiến vào, khi thấy lão bà thì vội đến nịnh nọt. Lúc nãy là một người bạn cũ, mà người bạn này từng ngỏ lời kết thân với cô. Mặc Kỳ Thanh lúc đó không yêu cô ấy nên từ chối, cũng đã mấy năm mới gặp lại. Khi biết cô có người yêu là nữ nhân thì tỏ ra vui mừng, cô đã phải giải thích nãy giờ mới khiến cô nàng bỏ đi.
"Nói chuyện vui vẻ quá ha". Uông Thi Nhân miệng cười nhưng lời nói lại đầy ghen tuông, nàng đứng lên muốn đi về.
"Chỉ là bạn thôi". Mặc Kỳ Thanh nhanh chóng giải thích, lão bà mà giận thì sẽ phải ngủ sofa.
"Bạn ai tin". Uông Thi Nhân hừ lạnh bỏ đi ra ngoài.
"Thi Nhân ". Mặc Kỳ Thanh thấy thế liền đuổi theo.
Bạch Vũ Hi phát cáu tự dưng xông vào rồi tự ý đi ra, nhà cô sao giống như chốn không người vậy. Bạch Vũ Hi bực mình đứng lên đi ra khóa cửa lại,giờ thì khỏi vào nữa nha. Tôn Vũ Hàn thấy thế liền bật cười ,nàng xoa lên mi tâm đang nhíu chặt của cô.
"Mẹ cũng ghen đấy,sau này không được gặp cái tên đó nữa ". Tôn Vũ Hàn hôn lên khóe môi cô, nàng ôm lấy eo cô mà nói.
"Không gặp". Bạch Vũ Hi cũng đâu muốn gặp hắn, tại hắn bám theo mà thôi. "Con đưa mẹ thứ này ".
Bạch Vũ Hi nắm tay nàng lên phòng, cô lấy ra trong ngăn kéo một phong bì. Tôn Vũ Hàn mở ra xem thì kinh ngạc nhìn cô, trong phong bì đều là những chứng từ mang tên của nàng. Con gái nàng giao hết toàn bộ tài sản cho nàng, kể cả ngôi nhà mà cô đang sống. Bạch Vũ Hi là cam tâm tình nguyện giao hết cho nàng, tiền của cô làm ra sẽ để cho lão bà cô quản lý.
Bạch Vũ Hi đã từng nghe Mặc Kỳ Thanh nói đến một số đạo lý, trong đó có một vài câu thế này.
Trên đời có hai thứ rất khó làm được. :
Thứ nhất nhét tư tưởng của mình vào người khác.
Thứ hai nhét tiền của người khác vào túi của mình.
Ai làm được điều thứ nhất thì là một người thầy.
Ai thực hiện được điều thứ hai thì là một người chủ.
Nhưng còn một người tài giỏi hơn làm được cả hai đều này, người ấy không ai khác chính là lão bà của mình.
Vì thế đừng bao giờ muốn qua mặt nàng ấy, sau một nụ cười của nàng không biết là mật ngọt hay đau thương.
Cũng giống như lúc này ,không biết là may mắn thế nào điện thoại Bạch Vũ Hi lại vang lên. Tôn Vũ Hàn ngó qua xem thì gương mặt lạnh đi vài phần, tên hiển thị cư nhiên là tiểu nương tử. Bạch Vũ Hi khi nhìn thấy cái tên này thì âm thầm khóc than, kỳ này là xong đời thật rồi.
"Tiểu nương tử ấy nhỉ, mẹ về đây ". Tôn Vũ Hàn lạnh lùng đứng lên, lần này là tức giận thật rồi. Lại còn gọi là tiểu nương tử, chọc tức nàng đây mà.
"Không phải là hiểu lầm". Bạch Vũ Hi vội ôm lấy nàng, hiểu lầm to rồi. Cái tên này chính là của Uông Thi Nhân, lúc trước lưu vào cô không quan tâm nên để như vậy.
"Buông mẹ ra,con cứ ở đây với tiểu nương tử của con. Mẹ bây giờ về tìm một nam nhân tuấn tú, rồi lập tức kết hôn". Tôn Vũ Hàn vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Bạch Vũ Hi, nhưng cô ôm chặt không thoát ra được.
"Là Uông Thi Nhân ,người này là Uông Thi Nhân ". Bạch Vũ Hi không biết phải làm sao, nàng muốn đi sao.
"Vậy thì mãn nguyện rồi, từ ánh mắt cũng có thể thấy con bé cũng yêu thích con". Tôn Vũ Hàn càng nói càng thấy chua xót, con gái nàng có người khác còn lo cho nàng làm gì.
"Uông Thi Nhân là yêu Mặc Kỳ Thanh, mẹ đừng hiểu lầm thật không có chuyện đó xảy ra". Bạch Vũ Hi rối lên vội giải thích cho nàng hiểu, có trời mới biết. Nếu nàng biết được, lúc trước Uông Thi Nhân đã từng tỏ tình với cô,chắc sẽ không sống nổi quá.
"Hừ". Tôn Vũ Hàn thôi không vùng vẫy nữa, nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt thờ ơ.
"Mẹ con chỉ có một mình mẹ thôi". Bạch Vũ Hi thấy nàng yên tĩnh thì bắt đầu nịnh nọt, mẹ luôn mềm lòng với cô mà.
"Ai mà tin nữa ". Tôn Vũ Hàn ghét bỏ đẩy ra gương mặt đang hôn lên má nàng, đáng ghét thật rất đáng ghét a. Nàng vậy mà lại ghen đến nước này, thật xấu hổ nha.
"Thật mà cả trái tim lẫn thân thể đều là của mẹ thôi". Bạch Vũ Hi không quan tâm hôn lên má nàng một cái.
"Thật à". Tôn Vũ Hàn khóe môi câu lên nụ cười, tay đẩy cô ra đi đến cửa phòng. "Tối nay một là ra sofa mà ngủ,hai là mẹ sẽ về khách sạn ".
Không !!!.
Trong lòng Bạch Vũ Hi xuất hiện biết bao nhiêu là từ này, mới gặp lại đã phải ngủ sofa rồi. Cô thật là xui xẻo mà, Uông Thi Nhân thì không làm gì được, nhưng Thiệu Hoàng Cường thì có. Cứ cho là cô giận cá chém thớt đi,hắn chết chắc rồi.
Đúng như lời nàng nói khi ăn tối xong nàng liền đi vào phòng, Bạch Vũ Hi thì ôm cái gối ngồi trên sofa xem TV, chân lại gác lên cục bông bên dưới. Cục bông bắt đầu nhúc nhích oán giận chủ nhân, nó ngẩng đầu lên hất hất chân cô ra.
"Mao Mao cũng muốn bỏ chị sao". Bạch Vũ Hi ấm ức ngay cả Mao Mao cũng không để ý cô, cô thật đáng thương mà.
Bạch Vũ Hi cắn cái gối vỗ lên cái mông tròn trĩnh của Mao Mao, khiến nó kêu lên vài tiếng. Bỗng cửa phòng mở ra Tôn Vũ Hàn từ từ bước ra ngoài, nàng tiến đến ôm lấy Mao Mao. Bạch Vũ Hi ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, nhưng nàng lại hừ một tiếng rồi bỏ vào phòng. Bạch Vũ Hi mở to mắt nhìn cửa phòng đóng lại, cô ném cái gối chạy đến chặn cửa phòng.
"A". Bạch Vũ Hi tay bị kẹt ở cửa la lên một tiếng, đau quá có khi nào phế luôn hay không.
"Con sao rồi sao lại ngốc như thế". Tôn Vũ Hàn vội thả Mao Mao xuống, nàng nắm lấy tay cô xem xét thế nào.
Tôn Vũ Hàn nhìn ngón tay cô đã chuyển thành màu tím bầm thì đau lòng không thôi, nàng đưa tay lên miệng thổi nhẹ. Bạch Vũ Hi im lặng nhìn nàng, chỉ cần nàng không bỏ mặc cô có bị thế này cũng đáng. Thế là Bạch Vũ Hi được vào phòng ngủ a,nàng còn xoa xoa tay cô không rời.
Bạch Vũ Hi nắm lấy tay nàng, hơi nhích lại hôn lên môi nàng. Tôn Vũ Hàn nhắm mắt lại cảm nhận ngọt ngào từ cô, hơi thở cũng dần hỗn loạn. Khi cái tay cô không an phận mò lên thì đã bị nàng nắm lại, Tôn Vũ Hàn há miệng cắn môi cô một cái.
"Đau". Bạch Vũ Hi đưa tay sờ lên môi, mẹ cắn thật đau nha.
"Đáng đời ". Tôn Vũ Hàn nhướng mi mỉm cười với cô, nàng bắt lấy tay cô đè xuống giường.
"Mẹ ". Bạch Vũ Hi ngơ ngác nhìn nàng, hôm nay mẹ thật bạo lực nha.
"Đừng nói". Tôn Vũ Hàn nói xong thì cúi xuống hôn cô, nàng muốn cô nằm dưới thân mà nở rộ.
Bạch Vũ Hi dường như đã hiểu ý của nàng, cô buông lỏng tay để nàng tùy ý. Tôn Vũ Hàn cũng thả tay cô ra, tay nàng luồn vào tóc cô vuốt ve. Thân thể đã lâu chưa tiếp xúc thân mật, nên bây giờ vô cùng nhạy cảm. Tôn Vũ Hàn hôn lên cổ cô để lại hồng ngân, tay len vào áo thun mà xoa lấy vòng eo tinh tế. Bạch Vũ Hi thuận theo để nàng cởϊ qυầи áo trên người, thân thể quấn quýt lấy nhau nóng rực.
"Ưm ".
Bạch Vũ Hi ưỡn ngực khi nàng dùng lưỡi chọc ghẹo, lúc thì nhanh lúc thì chậm mút lấy khiến cô phát ra âm thanh. Tay nàng không quên chăm sóc khỏa bên kia,khiến tiểu hồng đậu vươn cao. Bạch Vũ Hi thở dốc tay ôm lấy đầu nàng, Tôn Vũ Hàn hơi ngẩng đầu lên nhìn cô. Đôi gò má ửng hồng như hoa đào, môi mỏng hơi mở ra phả ra hơi thở ngọt ngào. Mi mắt run rẩy đồng tử dường như mang theo hơi nước, Tôn Vũ Hàn không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.
K
Thân thể cô đã phát triển hơn trước, mềm mại uyển chuyển thành thục hơn rất nhiều. Chỉ là một cử chỉ nhỏ cũng đủ khiến nàng ngẩn ngơ, khiến nàng không thể rời mắt được. Bạch Vũ Hi đưa tay kéo nàng xuống, môi hôn lại tiếp tục quấn lấy nhau. Khi tách rời đã kéo theo một sợi chỉ bạc, Tôn Vũ Hàn hôn lên bụng cô ,nàng chợt phát hiện ra điều gì đó. Tôn Vũ Hàn cắn cắn bụng cô khiến cô cười khúc khích vì nhột, mắt nàng sáng lên con gái nàng có cơ bụng đây này. Tôn Vũ Hàn đưa tay chạm lên cơ bụng săn chắc của cô, nàng yêu chết mất.
Bạch Vũ Hi bị nàng sờ đến gập người lại, rất nhột nha. Tôn Vũ Hàn đau chịu để yên nàng đang sờ cơ bụng mà, nhưng nàng chợt dừng lại, nàng còn chuyện chính chưa làm a. Tôn Vũ Hàn đưa tay sờ lên đùi cô mơn trớn lên phía trên, Bạch Vũ Hi thả lỏng người mặc cho nàng tách ra đôi chân thon dài. Tôn Vũ Hàn nhìn vào đóa hoa xinh đẹp kia, nàng cúi người hôn lên.
"Hahh". Bạch Vũ Hi thở dốc miệng phát ra âm thanh, cô cảm thấy khó chịu quá.
Tôn Vũ Hàn đưa lưỡi đi sâu vào u tuyền, mật dịch lại tuôn ra càng nhiều. Tay nhẹ nhàng xoay tròn xoa lên đóa hoa, khiến đóa hoa càng nở rộ đẹp mắt. Bạch Vũ Hi tay nắm lấy gối đầu, ánh mắt phủ một tầng nước long lanh. Bạch Vũ Hi hơi nâng người, liền nhìn thấy nàng đang tận tình chăm sóc đóa hoa của cô. Bạch Vũ Hi thật sự là rất khó chịu, cô muốn được nàng tiến vào, nhưng cố tình nàng lại chỉ trêu chọc cô.
"Mẹ ". Bạch Vũ Hi không chịu được ,cô nâng người muốn được nàng yêu thương.
Tôn Vũ Hàn mỉm cười nàng lại giả vờ không biết cô muốn gì, nàng lại tiếp tục chăm sóc đóa hoa kia. Mật dịch lại chảy ra càng nhiều, cơ thể nóng rực không ngừng muốn tìm kiếm nhau. Tay nàng nhẹ nhàng tiến vào u tuyền, bên trong đã ướŧ áŧ không chịu nổi. Bạch Vũ Hi rêи ɾỉ tay ôm lấy eo nàng, chân nâng lên kẹp chặt hông nàng. Ngón tay ra vào không ngừng, ái dịch cũng chảy ra càng nhiều. Tôn Vũ Hàn cảm thấy vách tường bên trong co rút ,nàng liền đẩy ngón tay sâu hơn.
"Ahhh... Mẹ ".
Bạch Vũ Hi ôm lấy nàng hai đầu lưỡi quấn quýt lẫn nhau, âm thanh rêи ɾỉ tràn ra theo khóe môi. Bạch Vũ Hi cong người đón nhận cơn kɦoáı ƈảʍ ập đến, rồi lại nằm thở dốc mềm nhũn. Tôn Vũ Hàn tay lại đè lên nơi nhô ra kia, một ít mật dịch lại tràn ra.
"Tiểu Hi mẹ chưa muốn dừng lại ".