Uông Thi Nhân lén nghe cuộc trò chuyện của cả hai, nàng chớp chớp mắt miệng cười toe toét. Kỳ này cậu không tiêu đời sao Vũ Hi, mẹ cậu đến tìm rồi kìa. Mặc Kỳ Thanh tiến đến ôm lấy eo nàng kéo vào lòng mình, xem ra vẫn còn sức nên đi nghe lén người ta.
Tôn Vũ Hàn đi theo Bertha đến nhà cô, vừa vào sân nhà nàng đã rất ngạc nhiên. Một bên khu vườn nhỏ trồng đầy hoa thủy vu,một bên lại trồng cỏ ba lá. Đi vào một chút nàng có thể nhìn thấy bàn trà gần cửa sổ, bên cạnh đặt hai chiếc ghế gỗ. Bên trong nhà hoàn toàn giống với nhà nàng, phòng khách lại dùng loại ghế sofa cùng màu.
"Chị uống trà nhé". Bertha nhìn Tôn Vũ Hàn hỏi, nàng nhớ khi sống ở bên đấy khách vào nhà sẽ thích dùng trà.
"Cho tôi nước lọc là được, tôi kén vị trà". Tôn Vũ Hàn mỉm cười trả lời.
Bertha gật đầu rồi đi vào lấy nước lọc, nhìn đến ấm trà nguội lạnh lại thở dài. Không biết trốn trong phòng đến chừng nào nữa, đến cả trà cô yêu thích cũng không đụng đến.
Tôn Vũ Hàn ngồi nhìn lên cầu thang, con gái nàng sao lại không thấy nhỉ. Tôn Vũ Hàn đang suy nghĩ thì cảm thấy thứ gì đang đè nặng chân mình, nàng nhìn xuống là một chú chó trắng nhỏ. Tôn Vũ Hàn bế nó lên xem, nàng ngạc nhiên khi nhìn thấy một đốm nâu trên cổ chú chó,thật giống Mao Mao.
"Mao Mao lại muốn quấy phá nữa rồi". Bertha thấy nàng bế chú chó thì mỉm cười nói, chú chó này rất hay dính người.
"Mao Mao". Tôn Vũ Hàn vuốt đầu chú chó, có thể là Mao Mao đi.
"Chị ngồi chờ một chút em đi gọi Andrea ". Bertha nói xong thì bế Mao Mao xuống đất, không thể làm phiền khách được.
Mao Mao vừa được đặt xuống đất lập tức chạy đi, Bertha nhìn theo hướng Mao Mao mà chạy theo. Mao Mao rất phá phách nó rất thích xé giấy, nếu chạy vào phòng tranh thì nguy. Tôn Vũ Hàn thấy thế cũng đứng lên đi lên cầu thang, nàng thấy Bertha chạy vào căn phòng bên trái.
"Mao Mao hư quá, phòng này không được vào đâu". Bertha vào phòng rồi mới nhớ, cái phòng này cô không cho ai bước vào cả. Nàng vội muốn bế Mao Mao đi ,thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng nên quay lại.
Tôn Vũ Hàn đã bước vào phòng, nàng đi đến phía Bertha. Nhưng chỉ bước được mấy bước thì chợt dừng lại, nàng nhìn thấy một thứ khiến nàng không nói nên lời. Bertha thấy nàng đứng im như thế thì nhìn theo hướng nàng nhìn, sao lại như thế này. Bertha nhìn tranh trên tường, rồi lại nhìn Tôn Vũ Hàn. Toàn bộ tranh ở đây đều vẽ về một người, không ai khác chính là Tôn Vũ Hàn. Mà Tôn Vũ Hàn đang nhìn bức tranh lớn nhất được treo trước mặt, đó là hình ảnh nàng ngồi trước giường nhìn cô. Đây là lúc nàng mang cô về, nụ cười của nàng cô vẫn nhớ đến bây giờ sao.
"Sao chị lại vào đây, em đã nói phòng này cấm vào mà". Bạch Vũ Hi đứng ở cửa tức giận nói, cô định nói tiếp nhưng bỗng im bặt.
"Chị không cố ý". Bertha lo lắng giải thích, nàng thật không cố ý xong vào.
"Chị ra ngoài đi". Bạch Vũ Hi giọng nói không mang theo tức giận nữa, cô thở dài một tiếng.
Bertha vội bế Mao Mao ra khỏi phòng, nhưng còn Tôn tổng thì sao, Bertha chưa kịp nói lời nào cửa phòng đã đóng lại. Bạch Vũ Hi đứng im lẳng lặng nhìn nàng, đến khi nhìn thấy bờ vai kia run lên ,thì tiến đến ôm lấy nàng.
"Mẹ".Bạch Vũ Hi khi gọi xong thì cảm nhận cơ thể nàng đang run lên, nàng đang che miệng lại khóc.
"Ai là mẹ của cô". Tôn Vũ Hàn nắm tay cô kéo ra, nhưng kéo mãi cũng không được.
"Mẹ không muốn nhìn nhận con sao, cũng phải thôi, vì giờ mẹ không muốn con nữa". Bạch Vũ Hi nhắm mắt lại tay từ từ buông ra, cô lại nhớ đến tình cảnh mình đã thấy ngày hôm đó. "Mẹ sắp kết hôn rồi mà".
Tôn Vũ Hàn vừa nghe xong thì trong lòng lửa giận bùng lên, chờ đợi bấy lâu lại bị cô nói sắp kết hôn. "Được muốn mẹ kết hôn thì mẹ sẽ kết hôn, bây giờ mẹ sẽ bước ra ngoài nam nhân đầu tiên mẹ nhìn thấy mẹ liền kết hôn".
Tôn Vũ Hàn đẩy cô ra bỏ đi, thật tức chết nàng mà. Bạch Vũ Hi nghe thấy im lặng đứng đó không nhút nhích, nhưng khi nàng đến gần cánh cửa thì vội ngăn lại. Bạch Vũ Hi ôm lấy nàng ép nàng vào cửa, miệng cắn lấy vành tai của nàng.
"Ưm". Tôn Vũ Hàn âm thanh nhu nhuyễn phát ra,vành tai nàng thật nóng.
"Mẹ là của con". Bạch Vũ Hi bá đạo tuyên bố, cô lại cắn cắn lấy cổ nàng.
Tôn Vũ Hàn bị cô chèn ép không đủ sức phản kháng, nàng cắn răng không để mình phát ra âm thanh nào nữa. Bạch Vũ Hi ngẩng mặt lên nhìn sườn mặt của nàng, cô buồn bã buông nàng ra."Con xin lỗi".
Tôn Vũ Hàn xoay người lại khi nghe cô xin lỗi mình, xin lỗi cái gì, đây không phải tác phong của cô. Tôn Vũ Hàn lại giận, lần này còn tức giận hơn lúc nãy. Nàng không thèm đếm xỉa đến cô muốn mở cửa ra ngoài, không ngờ cửa chưa mở lại đụng trúng bức tranh trên tường gần cửa. Tôn Vũ Hàn tưởng chừng mình sẽ bị đập trúng, nhưng khi mở mắt ra cô đã che chở cho nàng.
"Con sao rồi". Tôn Vũ Hàn lo lắng muốn ngồi dậy để xem xét người cô.
"Đừng cử động cho con ôm mẹ một chút". Bạch Vũ Hi ôm chặt lấy nàng, hương thơm trên người nàng thoang thoảng bên cánh mũi.
"Đồ đại ngốc". Tôn Vũ Hàn đưa tay đẩy cô ra, nàng nước mắt lại rơi không ngừng mắng cô.
"Mẹ đừng khóc là lỗi của con, là con sai mẹ đừng khóc". Bạch Vũ Hi lau nước mắt cho nàng, cô khiến mẹ phải khóc rồi.
"Con ngốc lắm biết không lần đầu thổ lộ, con cũng chúc mẹ hạnh phúc bên nam nhân. Bây giờ mẹ chờ đợi đến ngày gặp lại con, con lại nói mẹ sắp kết hôn với người khác. Con không thương mẹ nữa thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ thật sự đi kết hôn cho con xem". Tôn Vũ Hàn vừa nói vừa đánh vào ngực cô, nhưng hoàn toàn không hề có lực ,nàng sợ cô sẽ đau.
"Vậy hôm đó người tặng bánh kem cho mẹ là ai thế, con nghe hắn nói tặng cho vợ sắp cưới". Bạch Vũ Hi nắm lại tay nàng, nâng lên hôn lên những ngón tay nàng.
"Vũ Đình có cùng ngày sinh với mẹ". Tôn Vũ Hàn rút tay lại, thì ra con bé đã thấy.Tôn Vũ Hàn bỗng nhíu mày, con bé đã thấy chứng tỏ đã về mà không đến tìm nàng. "Con về sao".
"Con...". Bạch Vũ Hi ấp úng nói không nên lời, cô giận quá nên bỏ đi luôn.
"Con hứa với mẹ điều gì". Tôn Vũ Hàn ánh mắt lạnh nhạt hơn, tâm không phải là giận mà là đau.
"Con xin lỗi". Bạch Vũ Hi cúi đầu như một đứa trẻ làm sai, cô đã hứa sẽ không bỏ qua sinh nhật của nàng.
"Xin lỗi lời này con nói bao nhiêu lần, xin lỗi,con để mẹ đợi suốt 4 năm. Xin lỗi ,con có hiểu mẹ đau lòng thế nào không, con xin lỗi rốt cuộc con muốn xin lỗi bao nhiêu lần nữa đây". Tôn Vũ Hàn lại cảm thấy thất vọng, con gái nàng đã trưởng thành thật sao,bây giờ còn nhút nhát hơn trước. Nếu trước kia thấy nam nhân theo đuổi nàng lập tức xù lông, còn bây giờ thì lại bỏ chạy rồi nói lời xin lỗi.
Bạch Vũ Hi mở to mắt nhìn nàng, cô khiến nàng thất vọng như thế sao. Bạch Vũ Hi nhìn nàng mi mắt cụp xuống, rồi lại nắm chặt tay ngẩng lên. Bạch Vũ Hi ôm lấy nàng cúi đầu hôn lên môi nàng, cô không muốn nghe nàng nói những lời đau lòng ấy. Bạch Vũ Hi không phải đã từng hứa với chính mình, nhất định phải cưới được nàng sao.
Tôn Vũ Hàn bị cô ôm lấy thì giật mình, chưa kịp nói một tiếng đã bị chặn lại. Nụ hôn này rất bá đạo ,nhanh chóng khiến nàng mất đi sức lực. Có lẽ đã lâu không nếm được hương vị ngọt ngào này, cũng đã lâu không cảm nhận cảm giác lâng lâng hạnh phúc này. Tôn Vũ Hàn choàng tay ôm lấy cổ cô kéo xuống khiến nụ hôn sâu sắc thêm, mềm mại quấn quýt lấy nhau. Tách khỏi nụ hôn còn kéo ra một sợi chỉ bạc, cô nhìn thấy liền liếm liếm môi mình.
"Con quá đáng". Tôn Vũ Hàn lại đánh vào ngực cô, nhưng giọng nói lại dịu dàng khác xa lúc nãy.
"Con yêu mẹ". Bạch Vũ Hi thì thầm vào tai nàng, còn dùng răng cắn nhẹ một cái.
"Mẹ chưa hết giận đâu". Tôn Vũ Hàn bĩu môi chỉ như vậy muốn nàng tha thứ sao.
"Con yêu mẹ". Bạch Vũ Hi lại thì thầm vào tai nàng, cứ lập đi lập lại ba chữ mà thôi.
Tôn Vũ Hàn lòng lại mềm xuống, nàng lại vì thế mà hạnh phúc. Tôn Vũ Hàn dựa vào ngực cô, vòng tay ôm lấy eo cô. Đáng ghét như thế chỉ giỏi lừa gạt nàng, đúng là đồ gian xảo, nhưng nàng lại yêu thích mới chết chứ. Bạch Vũ Hi mỉm cười ôm lấy nàng, cô hôn lên tóc nàng. Tôn Vũ Hàn đang nằm trong lòng cô chợt đỏ mặt, cái tay cô đang chạm vào đâu đấy.
Tôn Vũ Hàn đưa tay bắt lấy cái tay hư hỏng đang chạm vào mông nàng, lại bị cô nắm chặt lấy. Tôn Vũ Hàn nghi ngờ nhìn cô thì lại bị cô hôn lấy, rồi bất ngờ bị cô ôm lên. Bạch Vũ Hi đặt nàng nằm xuống ghế dài đặt trong phòng tranh,là nơi cô thường nghĩ ngơi lúc mệt mỏi. Tôn Vũ Hàn nằm nhìn lên cô ,nàng biết cô sẽ làm gì tiếp theo. Nàng không phản kháng, có lẽ cũng đã là ước muốn của mình.
Bạch Vũ Hi phủ lên người nàng, môi nhanh chóng tìm được phiến môi mềm mại. Tôn Vũ Hàn hơi hé môi để cô dễ dàng xâm lược, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc. Bạch Vũ Hi đưa tay cởi nút áo sơ mi của nàng, Tôn Vũ Hàn vẫn có thói quen mặc sơ mi đi tham dự triển lãm. Cơ thể nàng cô đã quen thuộc từ lâu, cô nhanh chóng khiến nó nóng lên.
"Ưm".
Tôn Vũ Hàn ôm lấy cái đầu đang tác quái trên ngực mình, cơ thể khó chịu mà nâng lên. Bạch Vũ Hi ngậm lấy đỉnh hồng ngạo nghễ, tay xoa nắn bên còn lại. Từng tiếng liêu nhân phát ra từ nàng khiến cô càng thêm mê hoặc, càng ra sức chăm sóc khỏa no đủ của nàng.
Đang lúc Bạch Vũ Hi định tiến thêm thì tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Vũ Hi nhíu mày ngẩng đầu lên. Tôn Vũ Hàn nghe tiếng gõ cửa cũng giật mình, ở phòng tranh mà làm ra chuyện xấu hổ này.
"Chuyện gì". Bạch Vũ Hi cáu gắt hỏi, đang lúc người ta ân ái mà bị làm phiền thì thật không tốt.
"Andrea có Thiệu tiên sinh tìm em". Bertha cũng nghe ra giọng điệu không tốt của cô, nàng đâu muốn chọc giận tiểu tổ tông này. Cũng tại cái tên Thiệu Hoàng Cường đáng ghét kia,đã viện cớ đuổi hắn về mà hắn cứ ở lì không đi.
"Bảo hắn chờ một chút". Bạch Vũ Hi thở dài trả lời, cái tên này y như một tiểu Cường vậy, vừa sống dai vừa bám dai như đỉa. Cô đã từng từ chối hắn, cũng đã tuyên bố cô yêu nữ nhân, mà hắn cứ cứng đầu theo đuổi.
Bạch Vũ Hi đỡ nàng ngồi dậy, giúp nàng cài lại nút áo đã gỡ ra. Gương mặt nàng vẫn còn ửng hồng, khiến cô thật vất vả kìm chế a. Cô giúp nàng vuốt lại mái tóc hỗn loạn vì những hành động khi nãy, cô hôn lên khóe môi nàng.
"Đi ra thôi". Bạch Vũ Hi nắm tay nàng đứng lên, cô muốn nàng ra ngoài cùng mình.
"Khoan đã một chút mẹ sẽ ra". Tôn Vũ Hàn lại đỏ mặt nói, giờ ra thì sẽ rất mất mặt."Mẹ muốn đi tắm".
Bạch Vũ Hi không nghe rõ nàng nói, cô nghi ngờ nhìn nàng rồi hiểu ra một điều. Bạch Vũ Hi khóe môi câu lên nụ cười, muốn chọc ghẹo nàng một chút."Hay chúng ta tiếp tục việc lúc nãy đi".
"Đáng ghét con đi ra ngoài đi". Tôn Vũ Hàn biết cô đang muốn chọc ghẹo mình, nàng giận dỗi mở cửa đi ra ngoài.
Bạch Vũ Hi cũng đi theo phía sau nàng, đến khi đứng trước cửa phòng ngủ thì mở cửa giúp nàng."Đồ vẫn sắp xếp như cũ, có đồ của mẹ nữa mẹ xem có hợp không".
Bạch Vũ Hi nói xong hôn lên má nàng rồi mới đi, Tôn Vũ Hàn ôm má mỉm cười. Đợi con gái đi rồi nàng mới vào phòng cô, nàng đi đến tủ tìm quần áo. Nhìn quần áo của mình chiếm gần phân nửa thì bất giác mỉm cười, con gái nàng là chuẩn bị cho nàng nha. Tôn Vũ Hàn vào phòng tắm cởi đồ ra,khi cởi ra chiếc qυầи ɭóŧ thì mặt lại đỏ bừng. Quả nhiên đã ẩm ướt thế này, chỉ như vậy thôi nàng đã mẫn cảm thế rồi.
Tôn Vũ Hàn đưa tay che mặt nghĩ đến phản ứng của cơ thể, cũng đã lâu nàng không được cô chạm vào như thế. Xem ra người ta nói thật đúng phụ nữ từ tuổi 30 sẽ như lang như hổ mà, nhưng nàng lại không phải lang phải hổ,chỉ là muốn được cô chạm vào lại mạnh mẽ như thế.
Tôn Vũ Hàn tắm xong thay đồ rồi đi xuống phòng dưới, nhưng nàng chứng kiến cái cảnh gì đây. Con gái nàng đang ngồi cấm cúi viết cái gì đó, bên cạnh lại có một nam nhân nhìn cô chằm chằm như thế. Nhìn vào mắt hắn nàng thừa biết hắn muốn gì, Tôn Vũ Hàn nhíu mày không vui.
"Tôn tổng chị đổi quần áo sao". Bertha ngỡ ngàng nhìn Tôn Vũ Hàn, lúc nãy khác bây giờ khác nha.
"À tôi bị màu vẽ dính vào áo thôi". Tôn Vũ Hàn ho nhẹ giả vờ che dấu, thật xấu hổ quá đi.
Bertha nghe xong cũng không hỏi gì nữa, nàng đang giúp cô pha trà. Tôn Vũ Hàn nhìn thấy đĩa táo nên bưng ra ngoài, nàng ngồi xuống cạnh con gái. Bạch Vũ Hi ngẩng đầu thấy nàng thì mỉm cười, rồi lại tiếp tục viết viết cái gì đó.
Thiệu Hoàng Cường ánh mắt chuyển dời qua nàng, hắn nhíu mày khi thấy nàng ngồi cạnh Bạch Vũ Hi. Hắn nhìn thấy nụ cười của cô, rất ôn nhu lại đầy tình cảm. Cô chưa bao giờ cười với hắn như thế, có lẽ người này muốn mê hoặc Bạch Vũ Hi.
"Tiểu Hi một lát chúng ta đi ăn cơm nhé". Thiệu Hoàng Cường muốn ra oai với Tôn Vũ Hàn, hắn thẳng thừng gọi ra cái tên thân mật của cô.
"Thiệu tiên sinh mong anh biết suy nghĩ khi nói một điều gì đó, tôi cùng anh không thân nhau đến mức gọi tên như vậy". Bạch Vũ Hi không vui, ai cho hắn gọi tên cô chứ.
"À anh sẽ chú ý một chút, chúng ta đi ăn được chứ". Thiệu Hoàng Cường cười cười rồi hỏi tiếp, da mặt cũng đã khá dày rồi.
"Tôi có hẹn rồi ".Bạch Vũ Hi không chần chờ mà từ chối thẳng thừng , cô muốn ăn cơm tình yêu với mẹ.
Tôn Vũ Hàn ngồi nghe mà không vui, hắn ta đang muốn theo đuổi con gái nàng. Đáng ghét không có nàng thì lại trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, còn để người ta mò vào tận trong nhà.
"A". Tôn Vũ Hàn mãi lo suy nghĩ nên cắt vào trúng tay, nàng vội đưa tay lên xem.
"Cắt trúng tay sao". Bạch Vũ Hi nghe tiếng nàng lập tức ngẩng lên, khi thấy tay nàng chảy máu thì vội vàng cầm lấy." Cắt sâu quá".
Tôn Vũ Hàn ngồi đó hưởng thụ sự ôn nhu của cô, nàng vốn cảm thấy vết cắt không sao, nhưng nếu cho tên kia thấy cũng tốt. Bạch Vũ Hi đứng lên chạy đi lấy hộp cứu thương, cô cũng ít khi sử dụng thứ này. Cô lau sạch máu rồi khử trùng cho nàng, cô không dám mạnh tay sợ nàng sẽ đau. Khi băng bó xong cô còn nhìn lại vài lần mới chịu, như vầy mới tốt.
Thiệu Hoàng Cường ánh mắt nguy hiểm nhìn Tôn Vũ Hàn, những quan tâm của cô dành cho nàng khiến hắn ganh tị. Thiệu Hoàng Cường chưa từng gặp nàng, phải cho người điều tra mới được.
"Xong rồi". Bạch Vũ Hi cầm lấy đĩa táo đứng lên, cô muốn đi vào bếp để gọt, sẵn rửa vết máu trên dao.
"Chị đang có ý định gì". Thiệu Hoàng Cường nhân lúc cô đi liền hỏi.
"Chị". Tôn Vũ Hàn bật cười. "Tôi không phải chị của cậu".
"Tôi đoán chị lớn hơn tôi, nên tôi muốn xưng hô cho phải phép. Chị không thấy mình lớn tuổi nhiều sao, so với tiểu Hi chắc lớn hơn nhiều đấy". Thiệu Hoàng Cường muốn dùng tuổi tác để công kích, nữ nhân này nhìn cũng dễ đối phó.
"Tiểu Hi là để cậu gọi sao". Tôn Vũ Hàn ánh mắt lạnh đi, con gái nàng không thân thiết với hắn như thế.
Thiệu Hoàng Cường bỗng thấy không khí xung quanh có chút áp lực, hắn nhìn ra khí thế là từ nàng mà đến. Một nữ nhân nho nhỏ thì có gì hắn phải sợ chứ, Thiệu Hoàng Cường lập tức lấy lại tự tin.
"Chị nên bỏ cuộc đi, tôi hoàn hảo hơn chị". Thiệu Hoàng Cường nói xong thì chỉnh lại cổ áo, hắn không tin mình lại thua kém một nữ nhân.
"Hoàn hảo". Tôn Vũ Hàn che miệng cười khẽ, hắn thật đề cao bản thân đến mức đó sao."Tiểu Hi yêu thích nữ nhân, cậu hoàn hảo thì có liên quan gì sao".
"Tôi không tin, tôi có thể khiến em ấy thay đổi suy nghĩ. Chị tốt nhất nên tránh xa Tiểu Hi ra". Thiệu Hoàng Cường tự cho mình cái quyền đối với cô, hắn sẽ chinh phục được cô thôi.
Tôn Vũ Hàn lại bật cười, hắn không phải bị bệnh yêu bản thân mình chứ. Hắn đề cao bản thân đến mức độ đó rồi, nàng cũng muốn xem hắn hoàn hảo đến mức nào."Cậu muốn chinh phục bằng cách nào".
"Tôi là tổng giám của Tôn thị chi nhánh , tôi có biệt thự riêng. Một cái ở gần khu nghỉ dưỡng rất tiện nghi, một cái nằm gần khu trung tâm. Tôi có một chiếc Chevrolet , cùng hai chiếc Ferrari. Nếu tính ra điều kiện đầy đủ, tướng mạo anh tuấn". Thiệu Hoàng Cường càng nói càng thấy mình hơn hẳn Tôn Vũ Hàn, hắn có thể mua thêm vài chiếc.
Tôn Vũ Hàn nhíu mày, nàng nhớ lương công ty cũng không đủ cho hắn xa xỉ như thế. Ánh mắt nàng trầm xuống, trong cuộc họp gần đây có báo một số trục trặc về các chi nhánh. Nàng cũng đang đau đầu vì vụ này, xem ra là có đáp án rồi nhỉ.
Bạch Vũ Hi gọt táo xong thì cắt miếng vừa ăn, cô đem ra để cạnh chỗ nàng. Tôn Vũ Hàn làm ra vẻ buồn rầu, rồi thở dài một tiếng.
"Sao vậy". Bạch Vũ Hi dùng nĩa lấy một miếng táo cho nàng, lại thấy nàng không vui.
"Đang nghĩ xem có thể mua một biệt thự gần khu nghỉ dưỡng". Tôn Vũ Hàn là cố tình làm ra vẻ như thế, nàng nhìn thấy hắn đang đắc ý nhìn nàng.
"Mua biệt thự làm gì, khu nghĩ dưỡng là của chúng ta thì vào đó mà ở". Bạch Vũ Hi không cảm thấy có gì không đúng, sao mẹ đòi mua biệt thự.
"Lại nghĩ muốn mua một chiếc xe". Tôn Vũ Hàn lại tiếp tục nói, mắt liếc nhìn cái vẻ mặt nhăn nhó của ai kia.
"Chẳng phải hãng xe là của mình sau,ra đó lấy một chiếc chạy là được". Bạch Vũ Hi lại ung dung đút táo cho nàng.
"Nghĩ muốn làm tổng giám chi nhánh Tôn thị". Tôn Vũ Hàn lần này đi thẳng vào vấn đề, muốn tên kia không còn mặt mũi.
Bạch Vũ Hi bật cười, cô đưa tay nhéo mũi nàng. Thật không hiểu mẹ muốn làm gì, cô cười nhìn nàng rồi lại đút táo cho nàng."Chức vụ tổng giám mẹ muốn bỏ cho ai, Tôn tổng nhà ta lại muốn mở thêm chi nhánh à".
Thiệu Hoàng Cường nghe xong thì mặt mày tái xanh, hắn không nghe nhầm chứ. Cô vừa gọi nàng là Tôn tổng, không phải hắn xui xẻo đến mức đó chứ.