Tôn Vũ Hàn ngồi trên xích đu ,phía sau là Tôn Vũ Hi đẩy giúp nàng. Chiếc xích đu này mới được làm lại, cũng lâu rồi không có người sử dụng. Nơi đây cách nhà một khoảng, nên vô cùng yên tĩnh. Bên cạnh là đường đi lên núi, nên cũng không có nhà nhiều. Trời đêm gió thổi qua rất mát mẻ, Tôn Vũ Hàn nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác thoải mái. Tôn Vũ Hi nhìn theo mẹ rồi bỗng nhiên lại ôm lấy dây xích đu, Tôn Vũ Hàn đột ngột dừng lại cũng giật mình. Tôn Vũ Hi từ phía sau ôm lấy nàng, cằm đặt lên vai nàng hít mùi hương từ tóc nàng tỏa ra. Tôn Vũ Hàn cứ như thế dựa vào người cô, ấm áp lan tỏa khắp người.
Tôn Vũ Hi không kìm lòng được, cô đứng lên nhìn xung quanh rồi cúi đầu hôn lên môi nàng. Tôn Vũ Hàn kinh ngạc nàng sợ sẽ có người nhìn thấy, ánh mắt không tự chủ phát ra lo lắng. Dù như thế nàng cũng không muốn đẩy cô ra, nàng chưa từng muốn đẩy cô ra khỏi cuộc đời nàng. Tôn Vũ Hi nếm được mùi vị quen thuộc thì càng không thể bỏ qua, cô dùng lưỡi tách môi nàng ra chui vào.
Tôn Vũ Hàn tay phải ôm lấy cổ cô tay trái luồn qua tóc cô, Tôn Vũ Hi đưa tay ôm lấy eo nàng nhấc lên. Trong lúc hôn nhau cả hai đổi chỗ cho nhau, Tôn Vũ Hi ngồi lên xích đu ,cô để nàng ngồi lên đùi mình. Hơi thở hòa quyện vào nhau, mật ngọt không ngừng tràn ra nơi khóe môi. Tay cô nâng lên chạm đến nơi cao ngất của nàng đè xuống, điều này khiến nàng than nhẹ một tiếng.
Lòng ngực cô như có một ngọn lửa nhen nhóm, nó từ từ lan rộng khắp người cô. Tôn Vũ Hàn dường như không làm chủ được bản thân, trải qua lần đầu thân mật giờ đây cơ thể nàng rất dễ động tình. Đối với nụ hôn đã khiến nàng như muốn tan chảy, vậy mà tay cô còn đang chạm vào nơi mẫn cảm mà đè ép.
Nụ hôn tách ra khi nàng không thở nổi nữa, ánh mắt nàng khép hờ gương mặt ửng đỏ say mê. Tôn Vũ Hi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nếu bây giờ là ở nhà chắc chắn sẽ ăn sạch nàng rồi. Tôn Vũ Hi ngẩng đầu lên muốn lấy lại bình tĩnh, nhưng khi thấy người trước mặt thì cơ thể cứng nhắc. Tôn Vũ Hàn cũng phát hiện ra điều gì, nàng cũng nhìn lên. Tôn Vũ Hàn sợ hãi vội đứng dậy, gương mặt nàng trở nên trắng bệch.
Ninh gia gia đang đứng đó im lặng nhìn hai người, không biết ông đã đứng đó từ lúc nào. Sắc mặt ông không có gì lạ, cũng không có vẻ kinh ngạc gì cả. Ông tiến đến ngồi xuống chiếc ghế làm bằng gốc cây, rồi tự lấy một cái bánh ngọt cho vào miệng.
Tôn Vũ Hàn thấy ông như thế thì càng sợ hãi, nàng sợ nhất là khi ông im lặng thế này. Tôn Vũ Hi thì nhíu mày rồi tiếng đến chỗ ông, cô cũng ngồi xuống ghế bên cạnh ăn một cái bánh. Không khí vẫn im ắng, dường như khi bạn hề xảy ra chuyện gì.
"Lại đây ngồi đi". Ninh gia gia mỉm cười gọi Tôn Vũ Hàn, ông không muốn khiến nàng sợ như thế.
"Ông ngoại... con". Tôn Vũ Hàn ngập ngừng không dám, nàng đứng đó im lặng nhìn qua con gái.
Tôn Vũ Hi lại đứng lên cô đến bên mẹ rồi đứng im ở đó, cô đưa tay nắm lấy tay nàng. Tôn Vũ Hàn sợ sệt nhìn qua cô, nàng chỉ thấy được vẻ kiên định toát ra từ ánh mắt cô. Không hề rút tay về, nàng muốn cùng cô đối mặt.
"Lại đây ngồi ". Ninh gia gia lần này có vẻ nghiêm túc, ông thu lại nụ cười của mình.
Tôn Vũ Hi nhìn ông rồi nắm tay nàng kéo ngồi xuống ghế, cô cũng ngồi xuống cạnh bên. Tôn Vũ Hàn cúi đầu xuống, tay đã nắm góc áo đến trắng bệch. Nàng sẽ phải giải thích thế nào đây, nàng phải nói sao khi yêu chính con gái mình. Mặc dù cả hai không cùng huyết thống, nhưng trên danh nghĩa chính là con gái nàng. Suy nghĩ một chút tự dưng nước mắt lại rơi xuống ,rất nhanh chúng thi đua nhau rơi xuống rất nhiều.
"Mẹ đừng khóc ". Tôn Vũ Hi đưa tay ôm lấy mẹ, kéo nàng vào lòng an ủi.
Ninh gia gia trừng mắt, xem ông là người vô hình sao. Ông dùng tay đánh lên bàn một cái, Tôn Vũ Hàn giật mình vội đứng lên.
"Ông ngoại tất cả là do con,ông đừng trách tiểu Hi". Tôn Vũ Hàn khóc nức nở, nàng không muốn con gái bị ông đánh.
"Là do con ,gia gia đừng trách mẹ". Tôn Vũ Hi cũng đứng lên cùng nàng.
"Ông có trách mắng hai đứa sao,chuyện hai đứa ông đã biết từ trước ". Ninh gia gia không vui,từ lúc ông ngồi xuống ghế này, ông chưa trách móc câu nào cả.
Tôn Vũ Hi kinh ngạc nhìn ông rồi rất mau nhớ lại một điều, một điều cô từng nói với ông lúc nhỏ.
"Ông biết lúc nào ". Tôn Vũ Hi bĩu môi, cô tự nhiên ngồi xuống ghế.
"Cái con bé này không sợ ông ngăn cản sao". Ninh gia gia mỉm cười bảo Tôn Vũ Hàn ngồi xuống, ông càng lúc càng không hiểu Tôn Vũ Hi rồi.
"Nếu ngăn cản thì ông sẽ không ngồi đây nói chuyện thế này ". Tôn Vũ Hi đưa tay kéo mẹ ngồi cạnh mình, nếu đã thế thì cô còn sợ gì nữa.
"Không coi ai ra gì ". Ninh gia gia lại mắng một câu, nhưng lại mang theo sủng nịnh.
"Ông ngoại con...con". Tôn Vũ Hàn thì không bình tĩnh như con gái, nàng ấp úng nói không thành lời.
"Ông không muốn mất thêm một người thân nào nữa, chuyện của cậu con ông đã rất hối hận ". Ninh gia gia nhìn lên bầu trời đầy sao, có phải ngôi sao sáng nhất là con không con trai.
Trong đầu ông bỗng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, trời cũng khuya thế này. Ninh gia gia cùng con trai lớn trò chuyện, hắn có vẻ rất vui.
"Ba con đã có bạn gái, con muốn kết hôn cùng cô ấy ". Ninh Hải Khâm ánh mắt tỏa ra nhàn nhạt hạnh phúc, hắn chỉ muốn ở cạnh người hắn yêu.
"Tốt dẫn con bé về đây ,ba muốn xem con dâu của ba ,không biết tài giỏi thế nào mà lại khiến con khuất phục như thế ". Ninh Thương Phong vỗ bàn cười lớn, con trai ông cuối cùng cũng tìm được người nó yêu.
Ninh Hải Khâm cả đêm đều không ngủ được, hắn tay cầm điện thoại nhìn cô gái trong ảnh. Bạn gái hắn tên là Sở An Hạ, nàng là một người mẫu ảnh. Nàng rất dịu dàng lại không xa hoa, tuy lớn lên trong nhà giàu có nhưng chưa bao giờ khinh thường người khác. Lần đầu tiên gặp nhau,hắn đã giúp nàng bắt tên cướp túi xách,cũng là lần đầu tiên tim hắn như ngừng đập vì nụ cười của nàng. Ninh Hải Khâm rất giống ba mình, khi đã yêu thì chỉ di nhất một người.
Thế nhưng cuộc hẹn lại không như mong đợi, Ninh Thương Phong được giao nhiệm vụ,ông phải bắt được tổ chức buôn bán vũ khí trái phép. Vì thế nên đành hủy buổi gặp mặt con dâu, Ninh Hải Khâm cũng phải theo ông đi điều tra. Sau hai ngày cuối cùng cũng tìm ra được tên cầm đầu, theo dự định sẽ phân ra bắt hắn.
Thế nhưng khi Ninh Hải Khâm cầm súng hướng về người nọ thì kinh ngạc không thôi, người cầm đầu không ai khác là Sở Hằng cũng chính là ba của Sở An Hạ. Sở Hằng nhìn hắn với ánh mắt thù hằn, ông không ngờ người con gái yêu lại là một cảnh sát.
"Ninh Hải Khâm ngươi đừng mơ sẽ cưới được Hạ Hạ , ta nhất quyết sẽ không đồng ý". Sở Hằng trước khi bị giải đi lớn tiếng nói, Ninh Hải Khâm ngươi cứ chờ đấy ,ta sẽ bắt ngươi trả giá lớn.
Ninh Hải Khâm tay cầm súng như chết lặng, hắn chính tay bắt giữ ba của người hắn yêu. Với những tội chứng điều tra được, Sở Hằng chỉ có một con đường chết. Nếu nàng biết điều này, nàng sẽ hận hắn chết mất.
Ninh Hải Khâm đứng trước cửa nhà Sở An Hạ, hắn không dám bấm chuông cửa. Hắn sợ nàng sẽ dùng ánh mắt xa lạ để nhìn hắn, nghĩ đến thế hắn quay lưng bước đi. Nhưng chưa đi được mấy bước bỗng dưng lại có người ôm lấy, hắn biết người ôm hắn là nàng.
"A Khâm ". Sở An Hạ ôm lấy Ninh Hải Khâm, nàng đang có ý định ra ngoài thì thấy hắn đang bỏ đi.
"Hạ Hạ xin lỗi em". Ninh Hải Khâm không quay lại, hắn cứ đứng im như thế để cảm nhận cái ôm của nàng.
"Không phải lỗi của anh,em biết là ba em đã sai". Sở An Hạ không phải một người không biết lý lẽ, nàng cũng không hề biết ba mình lại làm ra chuyện này.
"Anh xin lỗi ". Ninh Hải Khâm cứ luôn miệng nói lời này, ngoài ba từ này ra hắn không thể nói gì bữa.
Sở An Hạ biết người nàng yêu luôn chính trực, luôn là người có tấm lòng lương thiện. Nàng cũng hiểu một cảnh sát chỉ làm đúng trách nhiệm của mình, Ninh Hải Khâm không hề sai gì cả. Cứ im lặng như thế, cứ cảm nhận ấm áp từ đối phương.
Ninh gia.
"Cút ra ngoài, ba không chấp nhận điều này ". Ninh Thương Phong đập bàn một cái hét lớn, ông không chấp nhận đứa con dâu này.
"Ba chẳng phải ba đã chấp nhận rồi sao, ba đã cho con lấy Hạ Hạ mà ". Ninh Hải Khâm ôm lấy Sở An Hạ đang run sợ, ba thật sự quá đáng rồi.
"Đó là vì ba không biết cô ta là con của Sở Hằng, trong nhà này không chấp nhận có một đứa con dâu như thế ". Ninh Thương Phong rất cố chấp, ông không muốn con gái của một tội phạm đi theo con mình.
"Ba thật vô lý ". Ninh Hải Khâm lần đầu tiên lớn tiếng như thế ông, hắn nói xong thì cũng giật cả mình.
"Được lắm, con vì cô gái này mà lớn tiếng chỉ trích ba,con giỏi lắm". Ninh Thương Phong tay run lên chỉ thẳng vào Ninh Hải Khâm, con trai ông không nghe lời nữa rồi.
"A Khâm đừng như thế, em sẽ đi anh đừng cãi nhau với bác trai". Sở An Hạ nước mắt đã lăn dài trên má, nàng không muốn Ninh Hải Khâm trở mặt với gia đình. Sở An Hạ nói xong thì chạy ra khỏi cửa, nàng không muốn ở lại đây nữa.
"Hạ Hạ". Ninh Hải Khâm nhấc chân đuổi theo,nhưng chưa ra được khỏi nhà thì nghe tiếng lạnh lùng phát ra.
"Con mà đuổi theo thì đừng trở về nhà nữa ". Ninh Thương Phong nói xong cung quay đầu đi vào thư phòng, ông không tin con trai sẽ từ bỏ gia đình.
Ninh Hải Khâm đứng im nơi cánh cửa, nếu mở ra thì hắn sẽ phải đứng trước hai lựa chọn khó khăn. Tay hắn siết chặt thành nấm đấm, nước mắt cũng từ khóe mi chảy ra.
Sở An Hạ đi một lúc thì đứng lại, nàng ngẩng đầu nhìn lên những đám mây đang trôi nhẹ nhàng. Nàng biết Ninh Hải Khâm sẽ không đuổi theo, môi chợt nở nụ cười chua xót. Nàng không trách Ninh Hải Khâm, nàng cũng không thể từ bỏ ba mình. Nàng không trách ba mình, đạo làm con sao có thể trách cứ người sinh ra mình chứ. Dù ba nàng có làm sai,nhưng ông lại rất yêu thương nàng.
"Chị Hạ".
Sở An Hạ nghe tiếng thì quay lại nhìn, thì ra là Ninh Nghi Dung em gái của người nàng yêu.
"Chị đừng lo lắng mọi chuyện sẽ tốt thôi ".Ninh Nghi Dung đã nghe hết cuộc trò chuyện, nàng là mang con gái về thăm ba mình.
"Chị sẽ đi, chị sẽ rời khỏi đây ". Sở An Hạ dường như đã hạ quyết tâm ,nàng không muốn mọi chuyện thêm phức tạp.
"Còn anh hai". Ninh Nghi Dung đang muốn cố gắng giúp anh mình, anh ấy rất yêu Sở An Hạ.
"Có lẽ chị không thể cho anh ấy một gia đình thật sự, đừng nói với A Khâm điều này". Sở An Hạ nói xong thì có điều suy nghĩ." Phiền em nhắn với A Khâm, nói anh ấy tối nay đến nhà chị".
Sở An Hạ chỉ để lại một lời nhắn rồi bỏ đi, A Khâm nếu chúng ta không có duyên nợ ,em mong sẽ giữ một ký ức đẹp giữa hai chúng ta.