- Vi Dân, có nhiều chuyện anh cần đi từng bước một. Hơn nữa tôi cảm thấy nếu khu chợ dược liệu Đông Y này thúc đẩy được gieo trồng như đã nói… thì nhất định sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, một số ngành nghề lúc đầu anh có thể không ngờ tới cũng sẽ có thể được kéo theo. Anh không phải nói điều kiện giao thông của Oa Cố là một ưu thế lớn sao? Nếu khu chợ dược liệu này làm được lớn như anh nói thì khẳng định là dịch vụ vận chuyển và ăn uống cũng có nhu cầu lớn. Còn nữa nếu đây đã là vùng sản xuất dược liệu Đông y, lại có được một khu chợ chuyên giao dịch dược liệu, điều kiện giao thông cũng rất thuận tiện, như vậy ngành công nghiệp chế biến thuốc có phải sẽ được hội tụ ở đây không? Cho nên tôi cảm thấy hiện tại anh không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ thanh thản, từ từ làm khu chợ này, chỉ cần anh làm được, tôi tin rằng rất nhiều ngành nghề lúc đầu anh không nghĩ tới sẽ đều theo khu chợ này mà sản sinh rồi phát triển.
 Tô Yến Thanh thấy Lục Vi Dân vẫn có phần nóng vội, có lẽ là hoàn cảnh khó khăn của Oa Cố đã gây cho hắn một áp lực lớn, hắn nóng lòng muốn cải thiện diện mạo của Oa Cố, vì dân chúng địa phương mà làm chút chuyện.
 Mắt Lục Vi Dân sáng lên. Chính hắn là người trong cuộc quả nhiên không nhìn rõ như người đứng ngoài là Tô Yến Thanh. Chỉ cần khu chợ chuyện dược liệu Đông y này có thể xây dựng được lên, làm lớn mạnh, những ngành nghệ phụ thuộc sản sinh sẽ rất nhiều. Những ngành như vận chuyển, lưu trữ hàng hóa, ăn uống, cũng theo ngành chủ đạo này mà phát triển. Còn nếu như có thể hấp dẫn được ngành chế biến thuốc đến Oa Cố phát triển, thì còn lo gì nữa.
 Điều mấu chốt là khu chợ dược liệu Đông y phải xây được lớn, mạnh. Chỉ có làm được đủ lớn, đủ mạnh, mới có thể làm được hiệu ứng nam châm, hấp dẫn các ngành khác tự động đến đây phát triển, đây mới là vấn đề trung tâm.
 Đào Trạch Phong vẫn đang quan sát Lục Vi Dân và cô gái kia, nhìn thấy đôi nam nữa này nói chuyện rất hợp. Lục Vi Dân khi mỉm cười lúc nhỏ, mà cô gái kia cũng nhíu mi, lúc cười nụ, ánh mắt cũng để lộ ra chút gì, cũng đủ chứng minh nhiều lắm rồi.
 Thậm chí y có thể khẳng định quan hệ giữa hai người tuyệt đối không đơn thuần chỉ là bằng hữu. Đôi nam nữ đến quán cà phê Đông Lai như vậy thì không thể là bạn bè bình thường, ngoại trừ bạn tình thì là người yêu, tôi thiểu cũng là kiểu tình chàng ý thiếp.
 Gan của Lục Vi Dân cũng thật lớn. Có lẽ hắn thấy ở Xương Châu này không có nhiều người quen, Đào Trạch Phong đang suy nghĩ lợi dụng cơ hội lần này thế nào để hạ nhục đối phương. Trước mặt mình thì ra vẻ nghiêm túc, sau lưng thì không ngờ lại chơi trò này.
 Sau khi y lợi dụng giả vờ đi vào WC để nhìn thấy rõ mặt cô gái kia, trong lòng đã không nhịn được ghen tuông. Làm sao kẻ như Lục Vi Dân này lại quen biết được những cô gái đều là dung mạo kiều diễm, hơn nữa khi cô gái này giơ chân, nhấc tay còn toát ra sự thanh lịch, thoải mái chỉ nhìn là biết được giáo dục đặc biệt, tuyệt đối không phải ra vẻ hay là làm kiểu cách như vậy.
 Nghĩ đến đây, trong lòng Đào Trạch Phong lại càng không giữ được thăng bằng. Vì sao loại như Lục Vi Dân lại có được cô gái xuất sắc như vậy vây quanh, còn mình với những điều kiện ưu tú là vậy mà không thể tìm được một đối tượng khiến mình hài lòng?

 Đào Trạch Phong nhìn đồng hồ, rồi cân nhắc. Y biết bây giờ mình qua đó vạch trần Lục Vi Dân không phải là cách tốt nhất. Chân Ny sẽ không tin lời mình, cô đúng là gần như tin tưởng mù quáng Lục Vi Dân. Điều này đã mấy lần được thể hiện ra qua lúc mình và Sảnh Doanh khuyên bảo cô, nói gì cũng được, duy chỉ không thể nói là Lục Vi Dân không tốt, nếu không sẽ trở mặt. Điều này làm cho y vô cùng buồn bực.
 Chẳng qua là một cơ hội như vậy mà lại không làm nhục nhã một nhân vật không biết trời cao đất dày là gì này, trong lòng Đào Trạch Phong quả thực không nuốt trôi được cục tức này. Mà nếu giáp mặt làm người kia nhục nhã một phen, nhân tiện trước mặt cô gái kia vạch trần bộ mặt của hắn thì không chừng còn có thể đạt được hiệu quả không tưởng tượng được. Nghĩ đến đây Đào Trạch Phong quyết định đứng dậy.
 Mà lúc này, Lục Vi Dân lại gặp được một người quen khác.
 - Ồ, anh Ngụy? Anh cũng ở đây à?
 Lục Vi Dân liếc nhìn một người đàn ông da trắng đi cùng một người thiếu phụ bước vào, khẩn trương đứng dậy chào hỏi.
 - Vi Dân? Ha ha cậu cũng ở đây, lâu lắm rồi không gặp, phải ba tháng rồi đấy nhỉ, thăng chức mà không nói một tiếng. Tôi còn tưởng cậu không ở lại, sau đó mới nghe thấy Trưởng ban thư kí nói chuyện về cậu, ha ha, tôi rất khâm phục cậu đấy.
 Người đàn ông cười rất vui vẻ.

 - Còn chưa giới thiệu với cậu, đây là chị dâu cậu, cậu gọi là chị Thang là được. Còn đây là Lục Vi Dân, thư ký trước kia của Trưởng ban thư ký Hạ, hiện tại e là được coi là cán bộ cấp Phó phòng trẻ tuổi nhất của Xương Giang chúng ta, Ủy viên thường vụ Huyện ủy Song Phong.

 
 Lục Vi Dân cười khiêm tốn, chào hỏi bà xã của Ngụy Hành Hiệp rồi mới cười nói:
 - Anh Ngụy, đây không phải là làm cho em xấu hổ sao? Em vốn tưởng anh lần này đi xuống, dù thế nào thì cũng phải làm Bí thư Huyện ủy nào đó bên dưới. Không ngờ là Phó bí thư Thiệu đã được thăng chức làm Chủ tịch tỉnh, ông ấy vừa mới tiếp nhận công việc Ủy ban nhân dân tỉnh, e là cần có người tin cẩn được ở bên mình. Em thấy anh thế là hết rồi, cũng đành phải theo Chủ tịch tỉnh Thiệu làm một nhiệm kỳ chứ?
 - Ồ, có ai nói không phải đâu?
 Ngụy Hành Hiệp cũng có chút cảm thán.
 - Trưởng ban thư kí Hạ nói đến suy nghĩ của cậu, tôi cũng thấy vừa hâm mộ vừa khâm phục. Những năm này không có được nhiều người suy nghĩ như cậu, tôi nghĩ tới làm một người bắt chước bừa, không ngờ là kế hoạch không bắt kịp thay đổi, hài…
 Thượng tầng thay đổi vốn làm cho người ta khó mà đoán được. Đến ông ta cũng nghĩ lần này ông chủ mình phải tiếp nhận chức Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng của Lý Chiêu Nam. Lý Chiêu Nam đã đến tuổi, phải lui về Hội đồng nhân dân, không ngờ là Chủ tịch tỉnh chưa từng nghĩ đến lại đột nhiên điều đến Bộ tài nguyên và Đất đai Quốc gia làm Trưởng ban. Ông chủ nhanh chóng biến thành quyền Chủ tịch tỉnh, bỗng chốc cũng làm rối loạn kế hoạch bước tiếp theo của ông ta.
 Ông chủ đã sớm suy xét để ông ta đến Thanh Khê làm Phó chủ tịch thành phố nhưng đột nhiên lại tiếp nhận gánh công việc của Ủy ban nhân dân tỉnh, suy xét mãi ông chủ vẫn nói chuyện với Ngụy Hiệp Hành, hi vọng ông ta có thể bên cạnh mình thêm mấy năm. Ông chủ đã tín nhiệm và coi trọng như vậy, cũng khiến trong lòng Ngụy Hành Hiệp rất vui mừng, tin rằng ông chủ sau này sẽ không bạc đãi mình.

 - Anh Ngụy sau này còn có nhiều cơ hội, hiện tại Chủ tịch tỉnh Thiệu đang cần anh giúp, anh đương nhiên không thể phá lãnh đạo, phải gánh vác với ông ấy chứ.
 Lục Vi Dân gật đầu.
 - Với bản lĩnh của anh Ngụy, làm bên cạnh Chủ tịch tỉnh Thiệu vài năm, thì không phải là nâng cao thêm được một bậc sao?
 - Thôi đi, Vi Dân, cái miệng này của cậu đã nói thì khiến người ta vui như mở cờ, không còn biết phương hướng gì nữa. À, đúng rồi, bạn gái cậu à?
 Lúc này Ngụy Hành Hiệp mới chú ý đến cô gái duyên dáng yêu kiều bên cạnh Lục Vi Dân.
 - Không, không phải, gặp được anh Ngụy vui quá rồi, làm em cũng quên mất. Đây là đồng nghiệp ở Nam Đàm với em, Tô Yến Thanh, là bạn tốt. Bây giờ cô ấy đang làm việc trên Văn phòng Hoa kiều tỉnh, em cũng lâu chưa gặp, hiếm hoi mới về một chuyến, nên gặp nhau tâm sự.
 Lục Vi Dân khá là thoải mái mà giới thiệu Yến Thanh với Ngụy Hành Hiệp.
 - Yến Thanh, đây là anh Ngụy Hành Hiệp, ở văn phòng Tỉnh ủy, bây giờ nên là văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh rồi, là thư ký của Chủ tịch tỉnh Thiệu.
 - Hả, Tiểu Tô làm việc ở Văn phòng Hoa kiều tỉnh?
 Ngụy Hiệp Hành rất không ngờ. Ông ta và Lục Vi Dân vẫn duy trì liên lạc, luôn rất có cảm tình với Lục Vi Dân. Lục Vi Dân theo Hạ Lực Hành đến tỉnh làm việc cũng thường xuyên liên hệ, chỉ cần ông ta không đi đâu, liền đến nhà ngồi chơi, cho nên hai người cũng tương đối quen thuộc. Chỉ có điều ông ta chưa bao giờ nhìn thấy bạn gái của Lục Vi Dân, hôm nay gặp gỡ ở cà phê Đông Lai, còn tưởng là bạn gái của đối phương, đang định tán thưởng cho diễm phúc của tiểu tử này. Không ngờ lại không phải vậy, mà chỉ là bạn tốt, đồng nghiệp ngày xưa.

 Tuy nhiên Ngụy Hành Hiệp cũng lập tức từ lời nói của đối phương mà ngẫm ra chút chuyện. Đồng nghiệp ở huyện Nam Đàm lại được điều đến Văn phòng Hoa kiều tỉnh, mức độ cũng không bình thường. Nhìn Lục Vi Dân giới thiệu tương đối thoải mái, mà thái độ của cô gái này rất thản nhiên, chắc chắn là cũng không có quan hệ gì đặc biệt.
 - Trưởng phòng Ngụy, tôi đến Văn phòng Hoa kiều làm việc cũng chưa lâu.
 Tô Yến Thanh nói không kiêu ngạo cũng không siểm ninh, cũng không nói nhiều.
 - Ha ha, đừng gọi là Trưởng phòng Ngụy, làm tôi già đi mấy tuổi, theo Vi Dân gọi tôi là anh Ngụy đi.
 Ngụy Hành Hiệp cười nói.
 - Được rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi có vợ chồng cô bạn thời đại học từ Tây An đến, hẹn gặp ở đây. Vi Dân, cậu về cũng phải giữ liên hệ với anh, đừng cả ngày cứ quanh quẩn ở huyện, làm đến nơi đến chốn thì cũng phải nhìn ra xung quanh. Chẳng phải có câu nói sao, vừa vùi đầu kéo xe thì cũng phải ngẩng đầu nhìn đường.
 - Cảm ơn anh Ngụy đã nhắc nhở, xem ra em phải tăng cường học tập nhiều hơn, không sẽ càng ngày càng lạc hậu rồi.
 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play