Lục Vi Dân thở dài một hơi đầy cảm khái.
 - Mà công việc nông thôn có thể nói là vấn đề cụ thể mà khó giải quyết nhất, gần như công việc nào cũng phải gian nan.
 Tô Yến Thanh tò mò nhìn ánh mắt của Lục Vi Dân. Ánh mắt đẹp lay động, lộ ra vẻ quan tâm:
 - Vi Dân, tôi cảm thấy anh có vẻ mệt mỏi, có phải không hài lòng với công việc ở Song Phong không?
 Tô Yến Thanh tò mò nhìn ánh mắt của Lục Vi Dân. Ánh mắt đẹp lay động, lộ ra vẻ quan tâm:
 - Vi Dân, tôi cảm thấy anh có vẻ mệt mỏi, có phải không hài lòng với công việc ở Song Phong không?
 Lục Vi Dân suy nghĩ một chút rồi nói:
 - Không thể không nói là không hài lòng, hoặc nói là không phải một câu không hài lòng đơn giản như vậy mà có thể khái quát được. Phải nói là công việc cấp dưới khó, phức tạp vượt ngoài tưởng tưởng của tôi, nhưng tôi cũng thích hưởng thụ cảm giác giải quyết được từng vấn đề này, nhưng cũng phải thừa nhận nó rất tốn công sức.
 - Có thể nói cho tôi nghe một chút được không?
 Tô Yến Thanh có vẻ hăng hái, lấy tay chống cằm, nhìn Lục Vi Dân chằm chằm. Đôi mắt lộ vẻ quan tâm khiến hắn không khỏi run rẩy.

 Lục Vi Dân kể những chuyện từ khi mình đến Song Phong được hai tháng nay. Từ cái chết của Chu Minh Khuê đến chuyện ở Vĩnh Tế, từ chuyện di dời chợ nông sản ở Oa Cố đến phong ba ở thị trấn Oa Cố. Tô Yến Thanh nghe đến mức tâm trạng lên xuống theo lời nói của Lục Vi Dân. Có thế nào cô cũng không nghĩ đến hắn mới đến đây được hai tháng, mà phải đối diện với nhiều sóng gió như vậy. Mà Song Phong lại là một huyện nghèo xa xôi không có danh tiếng gì mà cũng có cảnh các đợt sóng gió lớn và nhiều như vậy cứ nối tiếp ập lên đầu Lục Vi Dân. Mà càng hiếm có là hắn đều có thể chống đỡ được, nhất là trong vấn đề xây dựng chợ nông sản ở Oa Cố Lục Vi Dân càng thể hiện năng lực, càng khiến cho Tô Yến Thanh cảm phục mãi không thôi.
 - Thật không ngờ nổi, vì sao anh lại nhất định muốn đến Oa Cố làm Bí thư Quận ủy? Chẳng lẽ làm việc ở huyện thì không làm được việc sao?
 Tô Yến Thanh thấy rất khó hiểu.
 - Tôi cảm thấy với tình hình của anh, ở huyện hẳn là càng thích hợp hơn.
 - Phải nói thế nào nhỉ? Nếu tôi ở huyện, chắc tôi sẽ làm Trưởng ban tuyên giáo. Đối với tình hình trước mắt của Song Phong mà nói, Trưởng ban tuyên giáo này càng nhiều là làm về nghiên cứu. Không phải tôi nói là công việc nghiên cứu không quan trọng, nhưng tôi muốn làm một chút chuyện thực tế, làm chút chuyện mang tính thực chất. Tôi hi vọng khi tôi đi khỏi một địa phương thì có được sự đánh giá của dân chúng như vậy. Chỉ một lời đánh giá như vậy thì tôi đủ hài lòng rồi.
 Lục Vi Dân bộc bạch lòng mình lại khiến cho Tô Yến Thanh càng thêm rung động. Vì dân chúng mà làm chút chuyện thực chất, đây đại khái chính là cách nghĩ của Lục Vi Dân, chất phác nhất, mà thuần túy, đơn giản mà thật lòng. Nhưng suy nghĩ đơn giản mà chân thực ấy mấy người trong xã hội có được. Chỉ e ngay cả dượng mình cũng chưa chắc được thuần túy đến thế, hoặc có lẽ 10 năm, 20 năm trước ông ấy cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng khi ông có được một vị trí cao nhất định, chỉ e nó sẽ không còn như thế nữa, hoặc ít nhiều có sự pha trộn trong đó. Vậy Lục Vi Dân này thì sao?
 - Vi Dân, tôi hi vọng suy nghĩ này của anh 10 năm rồi 20 năm nữa nó vẫn còn nguyên như vậy.
 Tô Yến Thanh nhìn thật sâu vào mắt Lục Vi Dân rồi thản nhiên nói như vậy.
 Lục Vi Dân bị những lời này của Tô Yến Thanh làm cho cảm động, hắn chậm rãi gật đầu:

 - Yến Thanh, thời gian trôi đi, người ta cũng thay đổi nhận thức của mình với thế giới này, cô mong chờ vào một người không thay đổi thì không thật có khả năng. Tôi chỉ hi vọng chúng ra có thể duy trì trong tâm mình một số điều cơ bản nhất, không đến mức bị hồng trần thế tục làm lu mờ, như vậy là đủ rồi.
 Lời nói của Lục Vi Dân làm cho nơi mềm yếu nhất trong tim Tô Yến Thanh bỗng run lên. Đây mới là suy nghĩ chân thật, không hùng hồ, cũng không hứa hẹn dối trá. Đây mới là con người thật nhất của hắn, có lẽ điểm hấp dẫn mình nhất chính là sự chân thật này của hắn.
 
 Khi Đào Trạch Phong nhìn thấy người thanh niên đang nói rủ rỉ kia thì kinh ngạc đến há hốc mồm, nhưng y rất nhanh đã kìm chế được tâm trạng của mình, thản nhiên ngồi một bên. Đây không phải là tên tiểu tử Lục Vi Dân sao?

 Nghe Sảnh Doanh nói Chân Ny và tiểu tử này lúc này đang mâu thuẫn, hơn nữa hình như còn nói vốn dĩ đã được điều đến Địa ủy Phong Châu thì tiểu tử này lại xuống một huyện nghèo khác. Tình huống cụ thể tuy rằng không rõ lắm, nhưng không nghi ngờ gì nữa, người này lại gặp hạn rồi.
 Hứng thú của Đào Trạch Phong đối với Chân Ny đã nhạt hơn rất nhiều. Ba của Chân Ny gặp nạn, chức Phó giám đốc nhà máy 195 đã bị mất, mà ông ta chắc cũng thấy không thể tiếp tục ở nhà máy 195 nữa nên đã từ chức, bây giờ nghe nói là đến làm công cho ông chủ tư nhân ở Phong Châu. Nhà họ Chân đã hoàn toàn sụp đổ.
 Bất kể là Chân Ny xinh đẹp hay hấp dẫn đến thế nào thì mình cũng không thể có khả năng gì với cô ta nữa, Đào Trạch Phong cũng rất rõ điểm này. Huống chi Sảnh Doanh cũng nói Chân Ny và Lục Vi Dân đại khái đã sớm có chuyện thân mật, chẳng qua là Đào Trạch Phong thấy một bông hoa tươi thanh tú như vậy mà lại bị thằng nhà quê Lục Vi Dân hái mất, thật sự khiến cho y có vẻ tiếc.
 Bây giờ Đào Trạch Phong đối với Chân Ny chỉ còn một loại dục vọng đen tối không nói ra được, đó chính là phải nếm thử hương vị của cô nương này. Chân Ny càng kháng cự, y càng muốn có được, y muốn thấy vẻ mặt tức giận uất hận của Lục Vi Dân khi mình ôm Chân Ny trong tay, có được cô.
 Chẳng qua bây giờ con bé Chân Ny đê tiện này còn không chịu nghe theo mình, tuy là nói có mâu thuẫn với Lục Vi Dân nhưng phía mình vẫn không thấy có một chút tiến triển gì. Nghĩ như vậy Đào Trạch Phong không nhịn được cười, Lục Vi Dân này đúng là không tầm thường, chó cắn người mà không sủa. Tiểu tử này ở đó thì chiếm được Chân Ny, ở đây còn dám có bạn gái khác. Tuy là không thấy rõ khuôn mặt cô kia, nhưng từ cách ăn mặc và dáng người cũng tuyệt đối không tồi, hai người còn đến uống cà phê ở Đông Lai, rất tình tứ đây.
 Chỉ tiếc là mình không mang máy ảnh, nếu không lúc đó có thể chụp lại. Đào Trạch Phong có phần tiếc nuối, bây giờ cũng không liên lạc với Chân Ny được, nếu không thì gọi cô ta đến để xem mặt mũi gã này chính là cách tốt nhất.

 - Anh tính còn ở Oa Cố đó bao lâu nữa?
 Tô Yến Thanh hơi nhíu mày, làm cho đôi chân mày vốn trông hơi cứng của cô trở lên dịu dàng quyến rũ. Đôi môi mềm mại ngậm chén sứ trắng, mái tóc buông nhẹ che một nửa gò má hơi gầy, cái cổ cao trắng mịn và tách cà phê trong tay cô như hòa làm một. Cái áo len hở cổ, để lộ ra áo trong màu hồng đào trông rất có sức sống, nhìn càng giống như một bức tranh phương Tây đầy màu sắc.
 Ánh sánh nhàn nhạt mùa đông xuyên qua lớp cửa kính rơi xuống, che mất nửa vòm trời xanh thắm, Xương Châu rất khó có khi trời nắng đẹp như vậy. Trong một khoảnh khắc, Lục Vi Dân cảm thấy trong lúc như thế này, nói về bất kì thứ gì cũng là phá hỏng, chỉ có thể lẳng lặng ngồi đối diện nhìn nhau mới là duy mỹ nhất.
 Thấy Lục Vi Dân nhìn mình có chút thất thần, cũng không trả lời mình, Tô Yến Thanh hơi nóng mặt, để tách cà phê xuống, gắt giọng:
 - Vi Dân!
 - Hả?
 Lục Vi Dân tỉnh lại từ cơn mơ màng. Hai gò má Tô Yến Thanh đỏ ửng lên trông càng quyến rũ, chút đỏ ửng đó thậm chí còn xuống đến cổ. Dù là hắn lúc nãy không nghĩ gì đen tối thì giờ cũng không kìm được, theo bản năng hắn nuốt nước bọt, yết hầu mấp máy càng làm cho Tô Yến Thanh hiểu lầm. Chẳng qua là cô lúc này không có gì là không vui, thậm chí còn có chút mừng thầm.
 - Này, vừa nãy cô nói gì vậy?
 Lục Vi Dân ngượng ngùng thu ánh mắt lại, hỏi có vẻ hơi ngại.
 - Xem anh kìa!

 Câu này vừa nói ra, Tô Yến Thanh mới thấy có chút biến chất, sao mà lại nghe ra có phần giống tiếng hờn giận của người yêu với nhau. Cô liền nhanh chóng chuyển đề tài.
 - Tôi hỏi anh định ở lại Oa Cố bao lâu nữa?
 - Ừm, không phải là tôi muốn ở Oa Cố bao lâu nữa mà là Oa Cố cần tôi bao lâu nữa, hoặc là nói ở đến khi tôi có thể rời đi, là thời điểm tôi đạt được mục đích. Có lẽ là hai, ba năm, có lẽ là ba, năm năm nữa, mà bây giờ khó nói lắm.
 Lục Vi Dân thở dài một hơi.
 - Tình hình trước mắt, nếu thuận lợi thì ba năm, nếu không thì có lẽ phải năm năm, thậm chí lâu hơn nữa.
 - Lâu vậy sao?
 Tô Yến Thanh ngạc nhiên.
 - Anh định ở lại Oa Cố để thành cái gì?
 - Phải nói thế nào nhỉ? Tôi muốn Oa Cố trở thành nơi có kinh tế phát triển nhất Song Phong, cuộc sống của dân chúng phải được cải thiện rõ rệt. Mà muốn thực hiện mục tiêu này, chỉ với khu chợ dược liệu Đông y thì chưa đủ, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ quá xa, mục tiêu bây giờ là xây dựng khu chợ Đông y chuyên nghiệp này đã.
 Lục Vi Dân quả thực chưa nghĩ kỹ. Cho dù là xây xong và vận hành tốt khu chợ dược liệu này, đối với việc gieo trồng gieo trồng dược liệu Đông y toàn quận mà nói sẽ phát huy tác dụng rất lớn. Nhưng muốn trông vào một khu chợ này để thay đổi diện mạo cả một quận thì hiển nhiên không thật hiện thực. Nhưng Oa Cố rốt cuộc còn có ưu thế gì có thể tận dụng và phát huy, điểm này hắn chưa suy xét kĩ.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play