Cũng khá lâu rồi nhà ông Thượng mới có mặt đầy đủ tất cả các thành viên
trong gia đình, kể cả cậu Cả thường hay lang bạc cũng có mặt, đông đủ
không thiếu một ai. Giữa một phòng người của nhà họ Nguyễn, chỉ duy nhất có Nhiên là người ngoài, người ngoài đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa
bóng.
Nhiên ngồi ở cuối bàn ăn, ngồi bên cạnh cô là mợ Ba, ngồi đối diện với
cô trùng hợp lại là cậu Cả. Thật sự thì Nhiên thấy rất là không thoải
mái, nói là ăn bữa cơm nhưng cô đến gắp thức ăn còn không dám, toàn là
mợ Ba gắp cho cô. Cô cũng không hiểu sao mình lại ngồi được ở đây, vốn
tưởng ông chủ Thượng nói mời cô ăn cơm chỉ là mời cho có thôi chứ, ai mà ngờ là ông mời thật đâu...
Ông chủ Thượng tuổi tác tầm trên U50 nhưng tướng mạo vẫn còn rất phong
độ, có thể coi là trẻ hơn so với tuổi của mình. Mái tóc ông đen mượt,
sóng mũi cao, mặc dù đã có nếp nhăn trên trán nhưng cũng không đáng kể
lắm. Ông bề ngoài phong nhã, lời nói dứt khoát, hào sảng trong cách đối
đãi với tất cả mọi người. Thoạt nhìn không giống như là quá nghiêm khắc, cũng không giống kiểu người gia trưởng độc tài.
Ông chủ Thượng vừa nói chuyện với cậu Hai, chốc chốc, ông lại nhìn về phía Nhiên, ông cười, hỏi lớn:
- Cô giáo ăn thức ăn có vừa miệng không? Hợp khẩu vị của cô không?
Nhiên được quan tâm mà hoá kinh hãi, tay cô thoáng run, nụ cười có phần gượng gạo:
- À dạ, ngon lắm ạ, rất ngon, rất hợp khẩu vị.
Ông chủ Thượng gật đầu hài lòng, ông vừa nói với cô cũng vừa nói với mọi người:
- Hôm nay may là có cô Nhiên, vị khách kia rất hài lòng về phần phiên
dịch của cô, ông ấy nói rằng cô có thái độ rất tốt. Lần này kí xong hợp
đồng, tôi sẽ thưởng lớn cho cô, cô Nhiên yên tâm nha.
Chuyện là khi sáng Nhiên có giúp ông chủ Thượng phiên dịch một cuộc điện thoại đường dài với đối tác người nước ngoài. Cô cũng chỉ là vừa lúc
nhìn thấy người khác gặp chuyện thì giúp đỡ một tay, không tính là tài
cán gì. Vậy mà ông chủ Thượng lại nhiệt tình với cô như vậy.
Nhiên vội đặt đũa xuống bàn, cô xua tay từ chối:
- Dạ không cần đâu ông chủ, không cần phải phức tạp vậy đâu. Tôi là tiện tay giúp đỡ cho ông thôi mà, nếu là người khác tôi cũng sẽ giúp đỡ như
vậy. Thật sự là không cần thưởng gì đâu ạ.
Ông Thượng vẫn giữ nguyên ý định ban đầu, ông nói:
- Tôi là người làm ăn, không có việc dùng công sức của người khác không
công như vậy. Cô Nhiên không cần phải ngại, đây coi như là lời cảm ơn
của tôi gửi đến cho cô. Là công sức của cô, không phải ngại.
Cậu Hai ngồi bên cạnh ông chủ Thượng cũng lên tiếng đồng ý với ba mình, cậu ấy nói:
- Là công sức của em thì em nên nhận, làm như vậy cả hai bên đều không cảm thấy khó xử.
Nhiên không từ chối nữa, cô biết dù cô có từ chối thì ông chủ Thượng
cũng sẽ không đồng ý. Người làm ăn sẽ có cách suy nghĩ và tư duy khác
với người thường bọn cô. Cô cho rằng đây là tiện tay giúp đỡ nhưng bọn
họ lại cho rằng đó chính là công sức của cô bỏ ra. Mà một khi dùng công
sức của mình để làm một chuyện gì đó thì đều phải nhận lại được thành
quả xứng đáng. Một chút quà thưởng kia có thể xem như là thành quả của
cô. Thật ra như thế cũng đúng, mọi thứ sòng phẳng rõ ràng, ông chủ
Thượng không mang tiếng mà người ngoài cũng không cảm thấy là cô thiệt
thòi.
- Dạ, nếu đã như vậy... tôi cảm ơn ông chủ, cảm ơn cậu Hai, cảm ơn các vị.
Ông chủ Thượng cực kỳ hài lòng với biểu hiện hiểu chuyện của cô, bà Tư lúc này lại khen ngợi cô thêm vài câu.
- Cô giáo Nhiên rất giỏi đó anh Thượng, thằng Bắp được cô ấy dạy mà có
tiến bộ hơn hẳn. Tháng này em còn định thưởng thêm cho cô ấy một ít kia
kìa.
Ông chủ Thượng cười cười, ông nói:
- Vậy à, vậy thì phải thưởng, làm tốt có thưởng là chuyện đương nhiên.
Bà Tư cười đon đả:
- Dạ, em cũng nghĩ là như vậy.
Nhiên nhất thời được khen dồn dập làm cho cô có chút cảm giác thụ sủng
nhược kinh. Trái tim nhỏ bé không chịu nổi sức ép quá lớn, cuối cùng
cũng chỉ có thể cười ngượng ngùng đáp lại ánh mắt tò tò và khích lệ của
mọi người dành cho cô.
Tất nhiên là có người vui cũng sẽ có người không vui, mà người không vui nhất chắc chỉ có thể là bà Hai. Bà Hai không thích Nhiên, giờ lại nghe
Nhiên được chồng bà khen ngợi thì bà lại càng không vừa ý. Chỉ tức trong bụng là không biết con trai bà đang có suy tính gì mà không chịu vạch
trần cô, cứ để cô ung dung nhởn nhơ như vậy. Nhìn thấy Nhiên sống thoải
mái, bà thật là tức muốn chết!
Bà Cả là người sống ở nhà ông Thượng lâu nhất, cũng coi như bà là người
sống chung mỗi ngày với bà Hai trong hơn 30 năm qua. Vậy nên chỉ cần
chịu khó quan sát, bà không khó để nhận ra được là bà Hai không thích
Nhiên. Mà cái gì bà Hai đã không thích thì bà lại càng phải thích, dù
không muốn thích cũng sẽ cố để thích.
Nghĩ như vậy lại thấy trong lòng có chút kích khích khó tả, bà Cả bắt
đầu tung chiêu. Bà hướng về phía cậu Cả rồi nở nụ cười dịu dàng đoan
trang, bà hỏi:
- Phong, cô Nhiên dạy học cho bé Hoài có được không con?
Phong vốn dĩ chỉ muốn ăn một bữa cơm, không muốn nói chuyện nhiều cùng
mọi người. Nhưng lúc này bà Cả hỏi, anh không trả lời thì cũng không
được. Vậy nên dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, anh chỉ nhàn nhạt
buông lại một câu hờ hững.
- Cũng được, bé Hoài học rất tốt.
Bà Cả cười cười, mắt nhìn liếc sang bà Hai, bà cố tình nói:
- Cái thằng nhóc này thấy vậy chứ thương con bé Hoài ghê, quan tâm đến
cả việc học hành của con nhỏ. Mấy hôm trước, dì còn thấy con xuống phòng tìm cô Nhiên trao đổi, con thương con bé như vậy là phúc phần của con
bé.
Tay gắp thức ăn của Nhiên khựng lại, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, lại
nhìn vội sang cậu Cả, cô thấy cậu không có bất cứ biểu cảm gì khác lạ
ngoài một cái nhíu mày khe khẽ. Mà cậu Cả lúc này cũng đang nhìn Nhiên,
cậu không nói gì nhưng ánh mắt lại như nói ra hết tất cả. Ánh mắt cậu
trấn an cô, bảo cô bình tĩnh, không có gì phải hoảng loạn.
Lời người nói là vô tình nhưng người nghe lại cảm thấy cố ý. Mà cố ý ở
đây là việc cậu Cả mặt lạnh cố ý tìm gặp Nhiên ở phòng riêng của cô. Ai
mà không biết cậu Cả là người cực kỳ vô tâm với đàn bà con gái, kể cả là thanh mai trúc mã nhiều năm như Nhi mà cậu còn chưa muốn để tâm đến thì nói gì là Nhiên, một cô giáo dạy kèm hoàn toàn xa lạ. Chỉ là bà Cả cũng không phải là người thích dựng chuyện, từ trước đến giờ bà nói cái gì
thường sẽ là đúng cái đó, chưa từng nói lung tung.
Mọi người ngồi trên bàn ăn hết nhìn Nhiên rồi lại nhìn sang cậu Cả, hết
nhìn cậu Cả rồi lại nhìn sang Nhiên, cực kỳ tò mò không biết phản ứng
của cậu Cả sẽ là như thế nào. Ai cũng biết rằng chuyện cậu Cả đi tìm
Nhiên không phải là chuyện đơn giản, chắc chắn là phải có bí mật gì đó
đây...
Chỉ có bà Hai là ruột gan không yên, vì bà là mẹ đẻ cậu Cả, dù con trai
đã lớn nhưng chung quy vẫn là con trai của bà, tính nết vẫn y hệt hồi
còn bé. Bà chỉ cần nhìn vào ánh mắt của con trai mình là có thể đoán ra
được cậu Cả có thực sự đi tìm Nhiên như lời bà Cả nói hay không. Nhưng
đến cuối cùng thì bà Hai cũng phát hiện ra được là con trai mình có chút khác thường, dường như đúng như lời của bà Cả đã nói, cậu chính xác là
đi tìm Nhiên.
Trong lòng bà vừa tức giận vừa lo lắng, nếu không có ông Thượng ở đây
thì bà đã không cần lo lắng như thế này. Nhưng xui xẻo là bà Cả lại cố
tình đợi lúc đông đủ mọi người rồi nói chuyện này ra, làm như vậy khác
nào nói con trai bà thích Nhiên? Không được, bà không thể để cho mọi
người hiểu lầm như vậy được.
Bà Hai không đợi cậu Cả trả lời, bà liền thay con trai giải vây, giọng dịu ngọt phơi phới.
- Chị Cả tin tức đúng là nhanh nhạy thật, chuyện Phong đi tìm cô giáo
Nhiên hỏi thăm việc học hành của bé Hoài vậy mà chị cũng biết.
Bà Cả cười cười:
- Ra là em Hai cũng biết hả?
Bà Hai gật đầu, nụ cười xinh đẹp treo trên miệng:
- Trời đất, em là người kêu Phong đi tìm cô giáo Nhiên mà, sao em lại
không biết. Con trai em làm cái gì em cũng biết hết, thấy thằng bé ít
nói vậy chứ thương mẹ lắm.
Bà Cả khẽ nhướn mày, không nói dài dòng nhưng luôn nói đúng vào trọng tâm.
- À tại chị không biết là em cũng thích bé Hoài như vậy...
Bà Hai thoáng sượng mặt đôi chút nhưng rất nhanh sau bà đã kịp khôi phục lại biểu cảm như ban đầu. Bà hướng mắt nhìn thẳng vào bà Cả, lời nói rõ ràng, giọng điệu chan hòa nhưng ánh nhìn lại có mấy phần địch ý.
- Con bé lớn lên vừa dễ thương lại vừa ngoan nữa, có muốn không thích
cũng không được. Dù sao thì bé Hoài cũng kêu em một tiếng bà, em thương
con bé, quan tâm con bé cũng là bình thường mà. Phong nhà em kén chọn
lắm, giờ có bé Hoài thủ thỉ với em cũng đỡ buồn.
Bà Cả khẽ gật đầu, thấy bà Hai đã nói đến như vậy, bà cũng không muốn
nói thêm gì nhiều vì sợ nói nhiều mất hay. Người có đầu óc nhìn vào là
hiểu được ý tứ của bà đang muốn nói gì, không cần bà phải tốn công tốn
sức giải thích quá nhiều.
Cậu Cả im lặng suốt từ nãy đến giờ, đợi một màn đấu khẩu qua đi, cậu mới chịu lên tiếng giải thích một chút. Chẳng qua là thái độ cũng không
tính là quá thoải mái, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, lời nói cũng
cực kỳ thiếu thốn:
- Bé Hoài ở với con, con phải có trách nhiệm.
Ông chủ Thượng ngồi ở phía cao, ông nhìn con trai lớn của mình, trong
lòng có chút cảm giác phức tạp. Ông rõ ràng là khá yêu thích Nhiên nhưng nếu Nhiên và Phong phát sinh quan hệ tình cảm, ông lại không có cách
nào đồng ý được chuyện này. Mong là mọi chuyện giống như lời của Phong
nói, ông thật sự rất tin tưởng Phong, lại tin vào cách làm người của con trai mình.
Nhiên chịu chết thật sự, cô đã cố gắng giữ sự bình tĩnh hết mức có thể
rồi, không biết là có ai phát hiện ra cô đang cố diễn hay không. Mặc dù
cô và cậu Cả gặp nhau trên tinh thần rất là trong sáng nhưng bị khui ra
trước mặt nhiều người như thế này, cô quả thật là không thể mặt dày xem
như không có gì được.
Cuối cùng vẫn là bà Tư đứng ra giải vây nói sang chuyện khác nên mọi
người mới chịu dời sự chú ý khỏi Nhiên và cậu Cả. Nhiên lúc này mới thở
phào được một hơi, bây giờ cô có thể ăn cơm tiếp được rồi. Đúng là một
bữa cơm đầy trắc trở, ăn cơm của người giàu quả thật không dễ dàng gì
mà!
_______________________
Vú Tư biết chuyện xảy ra trên bữa ăn, bà cực kỳ lo lắng, còn dặn dò
Nhiên không được tiếp xúc quá nhiều với cậu Cả. Thật ra thì Nhiên nghĩ
mọi chuyện cũng không đến mức phức tạp như mọi người nói. Nam nữ gặp
nhau đâu chỉ có "chuyện kia", là do mọi người nghĩ quá nhiều rồi, thật
là nghĩ quá nhiều rồi.
Vú Tư thì không nghĩ như vậy, bà rảnh rỗi là tìm Nhiên để khuyên răn
giảng dạy, khuyên từ sáng cho đến chiều cũng không biết mệt. Bà nhìn cô, nói mãi cũng không hết lời để nói:
- Vú khuyên con hết lời rồi đó Nhiên, con nghe vú đi, đừng vì một chút
nhứt thời mà làm khổ bản thân mình. Con còn trẻ, lại đẹp gái như vậy,
thanh niên giỏi giang đẹp trai ngoài kia thiếu gì người... cậu Cả nhà
này không có hợp với con đâu.
Nhiên tất nhiên là hiểu vú Tư đang nói gì, chẳng qua lúc cô đang định
trả lời lại vú Tư thì lại thấy dì Cúc đi đến. Dì Cúc là người phụ trách ở nhà trên, có thể coi là thân cận với các vị chủ nhà, đặc biệt là thân
với bà Hai. Dì Cúc đi đến trước mặt Nhiên và vú Tư, dì nhìn Nhiên, không mặn không nhạt, nói với cô.
- Cô Nhiên nếu rảnh thì đi theo tôi một chút, tôi có chuyện riêng cần nói với cô.
Nhiên và vú Tư nhìn nhau, vẫn là vú Tư nhanh nhạy hơn, bà đứng dậy, nghiêm túc hỏi dì Cúc:
- Chị Cúc, có chuyện gì nói luôn ở đây không được hả chị?
Dì Cúc mặt mày chuẩn các vị ma ma thời xưa, dì lắc đầu, nói rõ ràng từng chữ:
- Bà Hai có chuyện riêng muốn nhờ cô Nhiên, tôi cũng là người đi truyền lời lại thôi chị Tư.
Nghe đến hai chữ "bà Hai", tâm tình vốn đang hoang mang lại càng hoang
mang gấp bội. Nhiên đứng bật dậy, cô tròn xoe mắt hỏi dì Cúc:
- Dạ... bà Hai tìm con hả dì Cúc?
Dì Cúc gật đầu, cực kỳ kiệm lời:
- Phải rồi cô Nhiên, là nhờ cô giúp chuyện gì đó, tôi không biết rõ lắm. Cô lên phòng khách nhỏ đi, bà Hai đang đợi cô.
- Con...
Nhiên còn chưa nói hết câu thì dì Cúc đã quay người đi mất hút, để lại
Nhiên và vú Tư ngơ ngơ ngác ngác không biết nên làm cái gì cho phải. Mãi khi dì Cúc đã đi khuất dạng, vú Tư mới quýnh quáng lên nói với Nhiên:
- Thấy chưa? Mày thấy chưa con? Bây giờ tính sao, hay vú đi với mày?
Nhiên lúc này lại đột nhiên cực kỳ bình tĩnh, cô nhìn vú Tư, lắc đầu, nói:
- Vú đừng đi theo con, để con đi một mình.
- Nhưng lỡ bà Hai giận cá chém thớt đánh mày thì sao?
Nhiên nghiêm túc lắc đầu:
- Không tới mức đó đâu, vú đừng tự mình dọa mình...
Nghĩ nghĩ, cô mới căn dặn vú Tư:
- Nhưng thế này, nếu lát nữa hơn nửa tiếng đồng hồ mà vú vẫn chưa thấy
con xuống thì vú cầm điện thoại của con lên tìm con nha. Nếu bà Hai có
hỏi, vú cứ nói là ba mẹ ở nhà con gọi cho con có chuyện gấp. Mà vú nhớ
là phải cỡ nửa tiếng mới lên nha, đừng lên sớm.
Vú Tư thiếu điều run rẩy:
- Được không? Mày tính như vậy có được không Nhiên?
Nhiên gật đầu chắc nịch:
- Được, vú cứ nghe con. Cái này là phòng ngừa bà Hai làm khó con thôi
chứ con nghĩ là không có chuyện gì xảy ra đâu. Bà Hai có giận thì giận
cũng không dám tự ý làm bậy, biết đâu bà ấy có chuyện nhờ con giúp thiệt thì sao. Thôi con đi, điện thoại con để lại cho vú, vậy nghe vú.
Nói rồi, cô xoay người rời đi, cũng không nghĩ gì nhiều, cô chỉ cảm thấy bà Hai chắc là muốn cảnh cáo cô, đại loại là như vậy. Còn về chuyện bà
ấy có hại cô hay là đánh cô gì gì đó giống như trong phim không thì cô
dám chắc sẽ là không. Chuyện của cô và cậu Cả chưa đến mức khiến cho bà
Hai phải "dùng hình" với cô. Mà nếu bà Hai có muốn chơi luật ngầm với cô thì cô cũng không ngại chơi luật rừng lại với bà ấy. Con trai bà ấy quý thì cô cũng quý, không có cái chuyện bà Hai có quyền mạt sát cô được.
Nhiên đi từ khu nhà sau ra, cô đi đến khoảng sân sau thì đột nhiên nghe
được giọng ai đó gọi cô lại. Khoảng đất xây dựng biệt thự "Nguyễn Cao"
này phải nói là siêu to khổng lồ, sân trước rộng, biệt thự rộng, sân sau lại càng rộng. Nhiên là giáo viên dạy kèm nên cô được sắp xếp ở chung
khu nhà sau dành cho người làm. Từ khu nhà sau đi đến nhà trước tức là
biệt thự của chủ thì phải đi qua một khoảng sân rất rộng, sân này gọi là sân sau. Sân sau có một hồ nước rất đẹp, không nuôi cá nhưng trồng
nhiều sen, ở giữa hồ có một bức tượng hai con thiên nga rất đẹp nên mọi
người hay gọi là hồ thiên nga. Thi thoảng Nhiên cũng ra hồ thiên nga
nghịch nước, hái hoa sen, hoa sen đẹp nức lòng.
- Cô Nhiên, cô Nhiên...
Tiếng gọi lớn bên tai, Nhiên khựng người lại, cô nhìn về phía trước lại
thấy một cô gái đang đi đến chỗ cô. Cô gái này xinh lắm, tóc dài buộc
sau đầu, mặc bộ quần áo y hệt cô gái Trung Hoa, lạ mắt hết sức. Cô ấy đi đến trước mặt Nhiên, cười tươi rực rỡ, hỏi cô:
- Cô Nhiên đi gặp bà Hai phải không?
Nhiên cực kỳ thích mấy chị gái xinh đẹp, nhìn người đẹp kiểu gì cũng
thấy thoải mái. Đặc biệt là mấy chị gái có nét đẹp không son phấn, trông bình dị mà cuốn hút vô cùng.
- À phải rồi, em đi gặp bà Hai, sao chị biết?
Chị gái xinh đẹp cười tươi, chị nói, giọng ngớ ngớ rất đặc biệt:
- Bà Hai kêu tôi đi tìm cô Nhiên nè, bà biểu cô ra đình nghỉ mát sau hồ thiên nga gặp bà.
- Chị nói thiệt hả? Sao hồi nãy bà Hai kêu em lên phòng khách mà?
Chị gái vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, chị giải thích:
- Này thì tôi cũng không biết đâu, bà Hai biểu sao tôi làm vậy đó cô
Nhiên. Mà chắc tại bà nóng trong người, muốn ra sau vườn hóng mát đó mà. Dì Cúc cũng ra đó rồi, bà Hai thích nhất cái đình nghỉ mát sau hồ thiên nga, tôi theo hầu bà tôi biết mà.
Nhiên gật gù, cô nghĩ nghĩ thì cũng cảm thấy hợp lý. Bình thường bà Hai
cũng thích ra sau vườn đi dạo, đình nghỉ mát đó đúng là nơi mà bà Hai
hay ngồi hóng mát uống trà. Tầm này thì cũng không quá tối, trong đình
có đèn rất sáng, chắc là bà Hai muốn gặp cô ở đó thật.
- À được rồi, em hiểu rồi, giờ em ra đó đây, cảm ơn chị gái nha.
Chị gái lắc đầu bảo không có gì, còn dặn dò cô đi cẩn thận.
- Chiều này có mưa, cô Nhiên đi cẩn thận nha, trong vườn có nhiều chỗ trơn trượt lắm.
- Dạ em biết rồi, em cảm ơn chị nha. Mà chị có ra chỗ bà Hai luôn không?
- Có chứ, giờ chị xuống pha ấm trà sen đem ra cho bà Hai, em ra đó trước đi Nhiên.
Hai người nói chuyện qua lại xong, chị gái xinh đẹp thì xoay người đi về hướng biệt thự, còn Nhiên thì vòng đi ra đình nghỉ mát. Cô cũng không
nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy chị gái xinh đẹp này có hơi lạ mặt một chút. Nhưng thật ra thì người làm ở nhà họ Nguyễn rất nhiều, mà ông chủ
Thượng cũng không phải chỉ có một biệt thự này. Vậy nên chuyện người này mai đến chỗ này, người kia mai đến chỗ kia là chuyện hết sức bình
thường. Cô cũng là người mới đến, không nhớ hết mặt, không biết hết
những người làm ở đây thì cũng không có gì là lạ.
Nhiên đi rất cẩn thận vì sợ ngã, mà đúng thật là đường đi có chỗ ẩm ướt
hơi trơn, đi mà không cẩn thận là ngã như chơi ấy chứ. Nhiên đi đến hồ
thiên nga, cô nhìn sang bên đình nghỉ mát lại thấy tối đen, không có bắt đèn, rõ ràng là không có người ở đó. Nhiên thầm nghĩ trong lòng... lạ
quá... sao chị gái xinh đẹp nói là bà Hai ở trong đình đợi cô kia mà?
Trong lúc Nhiên còn đang hoài nghi thì bóng đèn trên đỉnh đầu cô đột
nhiên vụt tắt. Cô giật mình, theo quán tính ngước mắt nhìn lên, ngay khi cô còn chưa kịp nói được một chữ gì thì "ào" một cái, cả người cô ngã
nhào sang một bên, sau đó rơi tỏm xuống hồ nước lạnh giá...
Một giây trước khi rơi xuống hồ, Nhiên thật sự đã nắm được cái gì đó.
Hoặc nói đúng hơn là có người đã cố tình nhét một thứ gì đó vào tay
Nhiên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT