a được cơn nguy kịch, vết thương không còn uy hiếp được đến tính mạng của cô. Nhưng mà hiện tại Nhiên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói nếu nhanh thì phải đến sáng mai, còn chậm thì chắc là đến chiều tối ngày mai. Trước mắt vẫn phải theo dõi tích cực trong vòng 24 giờ đồng hồ, người thân vào thăm cũng nên hạn chế.

Phong đứng trước tấm kính của phòng chăm sóc đặc biệt đã hơn nửa giờ đồng hồ, dù ai có nói gì, khuyên nhủ anh thế nào thì anh vẫn không chịu rời đi. Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào Nhiên đang nằm bất tỉnh ở giường bệnh, một giây cũng không muốn rời. Anh không biết phải làm cái gì lúc này, trong lòng anh hỗn loạn nhiều lắm, đau thương nhiều lắm. Nếu có thể đổi được, anh thà là mình nằm ở đó, còn tốt hơn là phải đứng ở đây rồi bất lực nhìn cô gái nhỏ của anh chịu tổn thương nặng nề như vậy. Anh chỉ mới rời xa cô có mấy giờ đồng hồ thôi mà, sao cô lại thành ra như thế này... tại sao vậy?

Phong cúi thấp mặt, biểu cảm khổ sở hơn bao giờ hết, ngoài đứng đây nhìn cô thế này, anh không biết bản thân mình có thể làm gì khác để cảm thấy an lòng hơn được chút...

Cao Vĩ bước đến bên cạnh Phong, cậu ấy đặt tay lên vai Phong, cố gắng an ủi:

- Cô ấy không sao đâu anh, phước lớn mạng lớn... ngày mai chắc chắn cô ấy sẽ tỉnh lại.

Phong không trả lời, anh ngước mắt về phía Nhiên, giọng anh khàn đặc, anh hỏi:

- Tình hình thế nào rồi?

Cao Vĩ nghiêm túc trả lời:

- Anh Hai đang phối hợp với công an điều tra hiện trường, hiện tại vẫn chưa tìm được hung thủ. Còn về phần bức tranh bị mất trước kia... Nhiên đã tìm lại được rồi.

Phong nở một nụ cười tự giễu, là anh đang tự giễu chính bản thân mình. Cũng là anh nghi ngờ cô lấy bức tranh, bây giờ chính cô lại dùng mạng của mình để lấy bức tranh về cho anh. Có khốn kiếp không cơ chứ? Anh có khốn kiếp không khi từng nghi ngờ cô? Bây giờ anh sáng mắt ra chưa? Vừa lòng anh chưa?

Thấy Phong im lặng, Cao Vĩ lại tiếp tục nói:

- Ba nói với em... kêu anh cứ ở bệnh viện chăm sóc cho Nhiên... bức tranh tìm được rồi... anh không cần lo lắng nữa. Nhiên có ơn với gia đình mình, bằng mọi giá ba cũng sẽ cứu sống cô ấy.

Phong gật đầu, anh không bàn luận gì thêm mà chỉ trầm ngâm cất tiếng căn dặn:

- Vĩ, chú giúp anh để ý đến hành động của dì Cả và Cao Thiên...

Cao Vĩ nheo mày nhìn anh trai, cậu ấy hỏi:

- Anh nghi ngờ dì Cả?

Phong gật đầu, hai tay anh đút vào túi quần, giọng nói sắc lạnh:

- Bức tranh bị mất, cả anh và ba đều đã làm mọi cách có thể để tìm lại bức tranh. Tìm đông tìm tây, gần như lục tung cái tỉnh này mà vẫn không có tung tích. Lý do vì sao đã mấy tháng trôi qua mà vẫn không tìm được... vì ngay từ đầu, bức tranh chưa từng bị đem đi khỏi biệt thự... nó chỉ bị người ta giấu đi thôi. Chú cứ nghĩ thử mà xem, ai ở trong nhà mình có đủ khả năng để đem giấu bức tranh đi mà không để cho ai phát hiện. Và ai là người muốn anh biến mất nhất khỏi thế gian này?

Cao Vĩ từ nhỏ đã đi theo Phong, so với Cao Thiên, cậu ấy thân thiết với Phong hơn rất nhiều. Mẹ cậu trước kia cũng từng rất nhiều lần bị bà Cả chèn ép, cũng may là có mẹ của Phong nói đỡ vài lời. Hai người phụ nữ thân với nhau, vậy nên con của hai người cũng sẽ thân với nhau. Bà Hai còn cho phép Phong chơi chung với Cao Vĩ, chứ riêng bà Cả thì chưa từng cho Cao Thiên được chơi cùng với anh em của mình. Có lẽ ngay từ đầu bà Cả đã định sẵn một con đường cho Cao Thiên, bà ấy không muốn anh ta bị vướng bận bởi bất cứ người nào trên thế gian này. Gia sản kế thừa là thứ quan trọng nhất đối với mẹ con Cao Thiên, tình cảm gì đó chỉ là hạt cát nhỏ mà thôi.

Cao Vĩ hiểu rõ những thứ này hơn ai hết, mà cậu ngay từ khi nhận được tin cũng đã ngấm ngầm nghi ngờ vụ việc bức tranh này là có liên quan đến bà Cả. Nhưng đây là việc lớn, không thể nói bừa, trước hết cứ phải điều tra cái đã.

- Em hiểu rồi, em sẽ cho người theo dõi hành tung của đám người dì Cả.

Phong gật đầu, anh căn dặn thêm:

- Chú cẩn thận một chút, bà ta tinh ranh lắm, có khi chú chưa theo dõi được thì bà ta đã cho người theo dõi ngược lại chú từ khi nào rồi. Chú giúp anh, anh còn phải chăm sóc cho Nhiên, cô ấy chỉ còn có anh là người thân duy nhất lúc này.

- Anh Cả yên tâm ở lại bệnh viện chăm sóc cho Nhiên, em biết em phải làm gì mà.

- Cảm ơn chú!

Cao Vĩ đi rồi, Phong vẫn tiếp tục đứng ngoài cửa kính theo dõi Nhiên từ xa. Phải chờ đến sáng thì bác sĩ mới cho phép anh vào thăm Nhiên. Uyển khi nãy có gọi cho anh, cô ấy nói bác sĩ cho bé Hoài xuất viện về nhà, bảo anh không cần quá lo lắng.

Vú Tư đi đi về về, bà vừa về nhà cho lời khai thì vội chạy lên bệnh viện đem thức ăn cho cậu Cả theo lời căn dặn của bà Hai. Mà nếu bà Hai không kêu thì bà cũng sẽ lên, bà lo cho Nhiên quá, không thể nào ngồi yên một chỗ đợi kết quả được.

Bà biết cậu Cả đang rất đau lòng, bà cũng không nhịn được xúc động, bước đến gần bên cạnh Phong, bà khẽ nói:

- Hay cậu Cả ăn chút gì đi, tôi có đem cháo lên cho cậu nè cậu.

Phong không nhìn bà, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Nhiên, anh nhàn nhạt nói:

- Vú để đó đi, khi nào đói con sẽ ăn.

Lại chợt nhớ đến vài chuyện, anh lúc này mới quay sang nhìn bà, anh hỏi:

- Vú, là ai phát hiện ra Nhiên bị người ta đâm vậy hả vú?

Cứ hễ nghĩ đến Nhiên bị dao đâm là bà lại không nhịn được mà run rẩy, bà mếu máo, kể lại:

- Là chú Lộc quản gia đó cậu, ổng nghe con nhỏ hô lên cướp cướp, ổng tưởng ổng nghe nhầm. Lúc nghe lại lần nữa thì mới nghe ra là giọng của con Nhiên. Lúc ổng chạy tới thì con nhỏ đã gục dưới sàn nhà rồi, máu me lênh láng...



Phong cuộn tay thành nắm đấm, anh hít vào một hơi, cố giữ được sự bình tĩnh. Vú Tư lúc này liền kể thêm:

- Tôi nói chứ, nếu con nhỏ không đi ra ngoài về thì đâu có chuyện gì. Tôi là tôi kêu nó đi ngủ rồi, nó mà nghe lời tôi là đâu có bị người ta đâm.

Phong kinh ngạc nhìn vú Tư, chân mày anh vô thức nhíu, anh hỏi gấp:

- Vú nói sao chứ? Cô ấy đi đâu?

Vú Tư khút khít lắc đầu:

- Cái này thì tôi không có biết, hồi nãy tôi nghe ông gác cổng cho lời khai là con Nhiên có đi ra ngoài, đi tầm 2 tiếng thì về. Nó về nó còn chào ông gác cổng nữa mà, rồi nó vô nhà chưa được mười phút là xảy ra chuyện đó cậu.

Phong mở tròn mắt nhìn bà, anh có linh tính là anh đã gặp được Nhiên ở bệnh viện, hay nói chính xác là anh gặp được cô ở ngay phòng bệnh cấp cứu của bé Hoài. Càng nghĩ tới càng thấy hoảng loạn, giọng anh run run, anh hỏi:

- Vú... chú gác cổng có nói là Nhiên rời khỏi nhà lúc mấy giờ không?

- Chắc là hơn 9 giờ...

Hơn 9 giờ... đúng rồi... vậy thì đúng rồi. Sau khi cô gọi cho anh thì cô đến bệnh viện, cô đến bệnh viện tìm anh và bé Hoài. Nhưng tại sao cô đến mà không gọi anh, cô rõ ràng đã đến phòng bệnh của bé Hoài. Anh có nhìn thấy được bóng lưng của cô... nhưng anh cứ nghĩ là anh hoa mắt nhìn nhầm... không nghĩ người đó lại là cô...

Cảm xúc quá mức hỗn loạn, phải mất mấy phút sau, Phong mới ổn định lại được. Anh dặn dò vú Tư trông chừng Nhiên, anh đi ra ngoài có chút việc. Phong tìm một góc vắng người, anh lấy điện thoại gọi cho một số máy không lưu tên, giọng anh nặng trịch nhưng lại cực kỳ uy nghiêm:

- Cậu giúp tôi lấy đoạn băng ghi hình của bệnh viện A ở phòng chăm sóc cấp cứu giường số XX. Tôi cần gấp, tôi sẽ gửi định vị cho cậu, cậu gửi vào hộp thư cho tôi. Được, cảm ơn cậu, khi nào gặp sẽ nói cho cậu biết.

Tắt máy, Phong dựa người vào thành tường, cái loại cảm giác bất lực trước tất cả mọi chuyện như thế này... đúng thật là trước giờ chưa từng có. Nếu đúng là Nhiên đã từng đến phòng bệnh rồi cứ thế mà lầm lũi một mình ra về... anh thật sự không dám tưởng tượng là cô đã nhìn thấy những gì và nghe thấy những gì ở bệnh viện. Nhiên... có phải là em đang thất vọng về anh lắm, có phải không, có phải không em?

......................................

Phong trở về nhà vào giữa khuya, lúc này bé Hoài và Uyển cũng đã ngủ. Anh trước là mở cửa nhà, sau đó gấp gáp lên phòng mở máy tính lên kiểm tra. Sau khi xem xong đoạn phim ghi hình mà cấp dưới của mình vừa gửi qua, anh gần như sụp đổ, cảm giác trái tim như bị ai đó bóp nghẹn. Đau khổ đến tột cùng, như có cái gì đó muốn rút hết đi sinh lực của anh.

Anh đứng bật dậy, bước nhanh xuống cầu thang, vẫn còn đủ bình tĩnh không muốn làm phiền đến bé Hoài, anh liền gọi điện thoại cho Uyển, kêu cô ra ngoài nói chuyện.

Lúc Uyển ra đến phòng khách, cô đã nhìn thấy Phong đang ngồi trên ghế, biểu cảm trên mặt anh cực kỳ căng thẳng, không hề giống với trước kia. Anh nhìn cô, như nhìn tội phạm, nửa điểm dịu dàng cũng không có. Cô có chút hoảng loạn trong lòng, nhưng cô lại nghĩ, cô có làm cái gì sai đâu, nếu đã vậy thì không cần phải sợ.

Ngồi xuống ghế, Uyển dịu giọng hỏi anh:

- Sao anh lại về vào giờ này? Nhiên sao rồi hả anh?

Phong không trả lời câu hỏi của cô, anh trực tiếp vào thẳng vấn đề, giọng điệu bén nhọn lạnh lùng:

- Em nói thật cho anh biết, có phải lúc tối, em đã nhìn thấy Nhiên ở phòng bệnh hay không?

Uyển sững người, biểu cảm dịu dàng trên mặt dần trở nên sượng ngắt, cô nhất thời chỉ biết nhìn anh, nửa chữ cũng không nói được. Mà Phong nhìn thấy thái độ này của cô, một chút lòng tin của anh dành cho cô cuối cùng cũng bị đánh cho trôi sạch. Trong đoạn ghi hình, anh nhìn thấy Nhiên đứng ở một góc, mà anh cũng nhìn thấy Uyển... anh thấy cô liếc mắt phát hiện ra Nhiên nhưng lại không hề có ý muốn nói cho anh biết.

Phong vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, anh hỏi:

- Em nói đi, lý do? Chỉ cần em nói thật, anh sẽ bỏ qua cho em.

Uyển hiểu rất rõ về Phong, vậy nên ngay tại thời điểm này, cô không biết phải nói cái gì để anh chịu bỏ qua cho cô đây nữa. Một khi Phong đã hỏi cô, vậy thì cô chỉ có thể trả lời sự thật, càng bào chữa thì lại càng sai. Bởi vì, anh đã nắm chắc được sự thật trong tay, vòng vo chỉ làm cho anh thêm chán ghét.

Uyển hít vào một hơi, nắm tay cô siết chặt lại, khó khăn lắm cô mới mở miệng nói chuyện được với anh.

- Phong... em thật sự không có cố ý.

Phong nhìn cô, trong lòng anh dâng lên cảm giác chán ghét đến đau lòng, anh lạnh giọng, hỏi lớn:

- Là em cố tình muốn anh chấp nhận sự đòi hỏi của bé Hoài, em muốn để Nhiên nhìn thấy anh gật đầu với con gái em... đúng không?

Ba chữ "con gái em" làm cho Uyển kinh hãi, cô mất bình tĩnh thật sự, vội vàng bào chữa cho mình:

- Phong, em nói thật mà, em không cố ý để Nhiên hiểu lầm anh. Lúc em nhìn thấy Nhiên thì anh đã đồng ý với bé Hoài rồi... em định nói với anh về sự hiện diện của Nhiên nhưng mà em sợ... em...

Phong gằn lên:

- Sợ? Em thì sợ cái gì? Có phải chính em kêu bé Hoài nói những câu đó với anh, đúng không?

Uyển lắc đầu điên cuồng, gương mặt cô đỏ bừng, tròng mắt long lanh như muốn tuôn ra lệ.



- Không có, em không có kêu gì con bé hết... là tự con bé nó muốn nói như vậy... chứ em...

Phong không còn đủ kiên nhẫn để chịu đựng thêm nữa, anh sợ anh càng nói thì sẽ càng nổi nóng, lúc đó không làm chủ được cảm xúc sẽ kinh động đến giấc ngủ của bé Hoài. Anh đã hứa với Đăng sẽ chăm sóc thật tốt cho con gái của cậu ấy, anh không muốn thất hứa.

Trước sự hoảng loạn của Uyển, Phong đứng bật dậy, anh nhìn thẳng về phía cô, từng chữ từ trong miệng anh phát ra như muốn bóp nghẹn cõi lòng của cô.

- Anh đã hứa với chồng của em sẽ chăm sóc và bảo vệ cho mẹ con em, anh không thất hứa. Trong gần 10 năm qua anh đã cố gắng thế nào, không cần anh nói chắc em cũng nhìn thấy được mà đúng không? Nhưng kể từ bây giờ trở đi, sự bảo vệ của anh sẽ có hạn, và hạn của nó chỉ dừng lại ở việc chu cấp cho bé Hoài toàn bộ phí sinh hoạt đến khi con bé trưởng thành. Sau này khi con bé lấy chồng, anh sẽ cho con bé một phần tài sản có giá trị làm của hồi môn để con bé không cảm thấy thua thiệt với mọi người. Về phần em, nếu em cần giúp đỡ, anh luôn sẵn sàng, nhưng đó là nằm trên cương vị công việc. Còn về phần cuộc sống riêng tư của em và con gái em, kể từ nay về sau, anh không muốn can thiệp đến nữa...

Dừng lại một vài giây, anh lạnh lùng nói tiếp:

- Sẽ có chút khó nghe nhưng em nên học cách tự mình chăm sóc cho con gái, anh chỉ là bạn của em, không phải chồng em, càng không phải là ba của con gái em. Anh không muốn vì em mà làm tổn thương đến cô gái của anh, anh hy vọng em có thể hiểu. Khi yêu, ai cũng muốn mình là duy nhất trong cuộc sống của đối phương, anh cũng vậy và Nhiên cũng vậy. Em có thể mưu cầu hạnh phúc cho mẹ con em nhưng anh mong em đừng làm tổn thương đến tình cảm chân thành của cô gái khác. Đêm hôm qua, Nhiên đã làm tốt lắm rồi, một cô gái nhỏ tuổi như vậy mà có thể suy nghĩ chính chắn không chạy đến làm phiền mẹ con em... vậy thì em nên đến nói một câu xin lỗi trước cô ấy.

Trước khi xoay người rời đi, anh còn nói thêm một câu:

- Nếu như tối hôm qua, em chịu nói cho anh biết là Nhiên tới... vậy thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.

Nước mắt thấm đẫm trên gương mặt xinh đẹp của Uyển, cô ngồi bất động nhìn Phong quay đi không một lời chào tạm biệt. Chẳng lẽ là cô sai rồi sao, cô sai khi nghe lời của người khác đến đây làm phiền Phong, cô sai khi luôn nghĩ Phong chỉ có thể ở bên cạnh mẹ con cô... là cô sai rồi đúng không?

Uyển cúi đầu khóc nghẹn, cô... cô hình như quên mất là mình từng có chồng... mình từng có một người chồng đã yêu thương mình hết mực?!

...........................................

Phong trở lại bệnh viện, anh thay ca cho vú Tư ngủ một chút, còn anh thì vẫn cứ như thế, vẫn đứng ở đó lẳng lặng nhìn Nhiên qua mặt kính trong suốt dày đặc.

Là anh sai rồi, anh sai khi nghĩ Nhiên sẽ thông cảm được cho anh, anh cũng sai khi bắt cô phải cùng anh thực hiện lời hứa chăm sóc cho mẹ con bé Hoài. Lời hứa là do anh hứa, cô đâu có nghĩa vụ phải thực hiện cùng với anh?

Anh biết, anh biết Uyển cố tình, anh không ép Uyển đến đây xin lỗi cô đã là thêm một cái sai nữa rồi. Nhưng đây là lần cuối, lần cuối cùng anh thiên vị cho Uyển. Kể từ nay về sau, anh sẽ không như vậy nữa, sẽ không bao giờ để cô cảm thấy mình là người thừa thãi, không bao giờ để cô cảm thấy không an toàn trong mối quan hệ yêu đương với anh. Bây giờ chỉ xin cô mau mau tỉnh lại, chỉ cần cô tỉnh lại, cô muốn anh làm cái gì cho cô anh cũng chịu. Thậm chí kết hôn, chỉ cần cô nói, anh nhất định sẽ đồng ý, sẽ làm cho cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này. Anh hứa!

Trời dần về sáng, Phong vốn muốn đứng đây đợi thêm một chút nữa, đợi đến giờ được vào thăm Nhiên. Nhưng kỳ lạ thay, lúc này trước mắt anh đột nhiên trở nên tối sầm. Cảm giác như toàn thân mệt mỏi rã rời không còn một chút sức lực nào để có thể đứng vững. Anh vịn tay vào mặt kính, cố gắng ổn định lại tinh thần nhưng càng cố thì lại càng mệt, mệt đến không thể chịu được. Đến lúc không thể trụ vững được nữa, anh bất lực buông lỏng cho cơ thể mình khụy dần khụy dần. Mi mắt buông xuống, chân mày nhíu chặt lại, chính anh đang cảm nhận được một nỗi đau... giống như vừa bị cái gì đó đâm vào người... đau đớn đến tột cùng!

......................................

Thầy Cù vừa được người của ông nội Lục đón đến bệnh viện, sau khi xem xét qua tình hình của Phong, trên gương mặt của thầy không có chút biểu cảm nào dư thừa, thầy trực tiếp nói:

- Không sao đâu, cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi.

Ông chủ Thượng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng ông vẫn còn rất lo lắng, ông hỏi:

- Nhưng đã hai ngày rồi... con trai tôi vẫn cứ nằm đó...

Thầy Cù không cảm thấy quá kỳ lạ, ông nói:

- Tôi đã nói không cần lo thì sẽ là không cần lo, đây là số mệnh của cậu ấy, cái gì nên trải qua thì vẫn phải trải qua. Trước kia không chết, bây giờ nằm nghỉ một hai ngày thì có là gì. Sẽ có người gọi cậu ấy tỉnh dậy, các người an tâm.

Bà Hai khóc rấm rứt không ngừng, ông chủ Thượng thì trầm tư nhìn về phía con trai. Chỉ có ông nội Lục là thoải mái hơn được chút, ông nhìn thầy Cù, ông hỏi:

- Lý do cháu trai tôi hay như thấy này có phải vì liên quan đến việc "Dung Hồn" không hả thầy?

Thầy Cù nhướn mày, giọng hờ hững:

- Có thể nói là như vậy, bức tranh còn thì người còn, không chết được. Còn việc cậu ấy bất tỉnh không rõ nguyên nhân, các người cứ xem như là cậu ấy ngủ đi, đừng quá lo lắng, tôi đảm bảo cậu ấy sẽ không sao.

Lúc này thầy Cù mới nhìn sang vợ chồng ông chủ Thượng, ông nghiêm nghị cất giọng:

- Con trai các người được hưởng phúc đức chung với người khác, chứ theo tôi thấy thì phúc đức của các người đã tiêu tan từ rất lâu rồi. Tại sao con trai các người thành ra như vậy, tôi nghĩ là trong lòng các người sẽ tự có câu trả lời cho chính mình. Sống hiền sống hậu không phải chỉ sống cho một mình mình, mà còn sống cho cả con cái cháu chắt của các người sau này nữa. Đừng để đời của các người dùng hết phúc đức, rồi lại bắt con cháu phải gánh lấy tai ương. Sống cố chấp như các người là rất ích kỷ, mong các người thay đổi trước khi quá muộn. Dù muộn nhưng vẫn còn kịp, nên sống tích đức nhiều hơn...

Ông chủ Thượng và bà Hai chột dạ nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều đang cảm thấy hoảng loạn vô hạn. Có lẽ là thầy Cù nói đúng, con trai bọn họ thành ra như thế này, hết thảy đều là vì sự ngông cuồng cố chấp si mê bất ngộ của bọn họ mà ra!

....................................

Hành lang bệnh viện đèn đuốc sáng trưng, bác sĩ và y tá vừa vào xem tình hình cho Nhiên, mặc dù cô vẫn chưa tỉnh nhưng sức khỏe lại đang hồi phục rất tốt, không có gì phải lo ngại. Giờ này cũng đã hết giờ thăm bệnh, lúc này chỉ còn bệnh nhân, một vài người nhà và y tá bác sĩ trực đêm.

Mọi thứ sẽ rất theo khuôn khổ nếu như ở trước cửa phòng bệnh của Nhiên không xuất hiện một bà lão kỳ lạ. Bà lão mặc bộ quần áo bà ba cũ kỹ, tóc vấn thành búi cao, vai đeo túi vải, đang từ từ đẩy cửa phòng của Nhiên bước vào.

Bà đi đến trước giường bệnh của Nhiên, lại nhìn sang vú Tư ngủ say như chết trên sô pha, bà lầm bầm mắng bà ấy vài tiếng. Sau lại gõ vào đầu của cháu gái, bà thở phào như là tự nói với chính mình:

- Con nhóc này, thấy dao thì phải bỏ chạy, mày có biết bà gánh cho mày còng lưng luôn không hả con. Bất hiếu, chỉ giỏi hành xác bà...

Phải, đó chính là bà nội của Nhiên, bà lang Nhĩ... người đàn bà kỳ lạ và quyền lực nhất trong cuộc đời của Nhiên Nhiên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play