Mẹ của bé Hoài là một người phụ nữ cực kỳ quý phái, cô ấy rất dịu dàng
nhưng cũng không hề kém đi sự độc lập mạnh mẽ. Ở Uyển có đầy đủ tố chất
của một người phụ nữ thành đạt, vừa thông minh sắc sảo, vừa thanh lịch
uyên bác. Uyển khác hoàn toàn với Nhiên, một cô gái mới lớn còn rất
ngông nghênh và yêu thích sự náo nhiệt.
Hôm nay như mọi khi, Nhiên đến thì Uyển đã ra khỏi nhà của Phong từ rạng sáng. Thường thì cô ấy sẽ đi đến gần trưa mới về, cũng không biết cô ấy đi đâu, có hôm đến chiều tối mới quay trở về. Phong nói như vậy là bình thường, anh với bé Hoài cũng đã quen với chuyện Uyển đi đi về về như
vậy rồi. Bé Hoài còn nói có khi hơn hai tháng cô bé mới được gặp mẹ một
lần.
Phong hôm nay xong việc sớm, anh tắt máy tính, tay day day huyệt thái
dương vì mệt mỏi. Quay sang nhìn Nhiên, anh thấy cô đã ngủ say từ khi
nào, tư thế ngủ rất không thoải mái, chắc là nằm úp xem phim rồi ngủ
luôn khi nào không hay. Anh khẽ lắc đầu chịu thua, sau đó nhanh chóng
đứng dậy tắt điện thoại giúp cô, còn xoay người cô lại để cô nằm cho
thoải mái.
Anh đi xuống nhà, vừa vặn nhìn thấy Uyển đang từ phòng của bé Hoài đi ra. Thấy cô, anh cười, nhẹ giọng hỏi:
- Hôm nay về sớm vậy?
Uyển cười rất dịu dàng, cô trả lời:
- Ngày mốt là đám cưới của Thiện, mấy hôm trước em có hứa với anh ấy vẽ
tặng vợ chồng họ một bức tranh. Hôm nay về sớm để đi lấy tranh, chắc nửa tiếng nữa là người ta giao đến.
Dừng vài giây, cô lại hỏi:
- À Phong này, anh đã rảnh chưa, có thể đưa em ra đường lớn lấy tranh được không?
Phong nhìn Uyển, anh nhớ lúc cô tới đây không có xe, xe của anh thì cô không chạy được, mà Nhiên hôm nay lại không đi xe đến...
Uyển nhìn sự do dự của Phong, cô hiểu ra vấn đề ngay tắp lự. Cô cũng không ép Phong, cô cười, nhẹ nhàng từ chối:
- Thôi để em nhờ dì giúp việc mượn xe của hàng xóm, sáng em có hỏi dì rồi.
Phong lại hỏi:
- Tranh có to không? Chở được không?
Uyển lắc đầu:
- Tranh không to, em chở được, em trước kia còn chở được người say như
anh và anh ấy thì nhầm nhò gì một bức tranh... À Nhiên đâu rồi anh, ngủ
rồi à?
Phong gật đầu:
- Ừ ngủ rồi, cô ấy ham ngủ, tuổi nhỏ mà.
- À vậy để cô ấy ngủ, hôm qua cô ấy nói muốn theo em nghiên cứu vẽ
tranh, nếu lát nữa cô ấy dậy thì em đưa cô ấy đi vẽ hoàng hôn.
Phong cười nhẹ, anh nói:
- Ừm, anh biết rồi, lát nữa anh kêu Nhiên dậy. Thôi anh đi tắm, em canh giờ ra lấy tranh, đừng để trễ.
- Dạ!
Phong đi tắm sau đó lên phòng, hôm nay cu Bắp không đi theo Nhiên nên
Nhiên mới có thời gian rảnh rỗi để ngủ trưa. Bình thường cô chỉ đến đây
dạy học cho hai đứa nhỏ, sau đó tranh thủ thời gian đưa cu Bắp về nghỉ
ngơi và học bài. Tối anh về lại biệt thự cũng không gặp nhau nhiều, cơ
bản vì cô bận dịch tài liệu cho một trung tâm truyện tranh. Anh không
muốn cô bận rộn vất vả nhưng không cho cô nhận làm thì cô đòi sống đòi
chết than nghèo kể khổ. Anh tất nhiên là có tiền cho cô dùng nhưng cô
không dùng, chỉ thi thoảng gửi cho anh mấy thứ son phấn linh tinh nói
bóng nói gió mè nheo mà thôi. Đối với cô, anh không thể nào cứng rắn ép
buộc được, ngoài nuông chiều thì anh cũng chỉ có thể nuông chiều... ai
bảo anh yêu một cô bé làm gì!
Nhiên ngủ rất ngon nên cô không phát hiện ra Phong vừa nằm xuống bên
cạnh, mãi đến khi được anh ôm vào trong lòng, cô mới chịu mở mắt nhìn
anh. Thấy cô động đậy, Phong dỗ dành cô, anh dịu giọng:
- Ngủ thêm chút nữa đi, anh ôm em nhé.
Nhiên gật gật đầu, cô mơ màng trả lời:
- Vâng ạ.
Vì cũng mệt mỏi do đêm hôm qua thức đến khuya nên lúc này Phong cũng
mệt, anh vừa ôm Nhiên được một lát thì cả anh và cô đều ngủ say. Cũng
không biết đã ngủ qua bao lâu, mãi đến khi nghe dưới nhà có tiếng khóc
loạn của bé Hoài, cả Phong và Nhiên mới giật mình tỉnh dậy.
Lúc cả hai chạy xuống dưới nhà đã nhìn thấy Uyển đang ngồi trên sô pha,
bé Hoài nước mắt như mưa ôm lấy tay cô ấy. Trên người Uyển có vết máu
nhưng không nhiều, chân trái dường như bị trật khớp sưng đỏ. Nhiên hoảng hốt, cô vội chạy xuống, gấp gáp hỏi:
- Chị Uyển... sao vậy chị... chị bị sao vậy?
Uyển cười yếu ớt, chắc chắc là cô ấy đã rất sợ hãi, giọng cũng run run:
- Không có sao, chị đi lấy tranh, lúc về né một chiếc xe hơi nên bị té đâm xuống ruộng... may là không sao.
Lúc này, Uyển lại nhìn sang Phong, cô áy náy nói với anh:
- Nhưng còn chiếc xe... anh xin lỗi dùm em một tiếng được không Phong?
Xe bị hư cái gì em sửa hết cho, chân em đau, bây giờ đi không được.
Phong không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào, cũng có
chút cảm giác áy náy với cô, anh liền gật đầu trấn an cô trước:
- Được rồi, lo cho chân của em trước đã, có cần anh đưa đi viện không?
Uyển lắc đầu:
- Không cần đâu anh, dì đi mua thuốc cho em rồi, lát nữa dì chở em đi nắn chân là ổn ngay ấy mà.
Nhiên không hề biết chuyện khi nãy Uyển có nhờ vả Phong đưa đi, cô lúc này mới nói:
- Sau này chị có đi đâu thì kêu em, em đưa chị đi, em chạy được lắm đó... giờ em dìu chị đi thay đồ nha?
Uyển cười khổ:
- Được không, chị nặng lắm đó Nhiên?
Nhiên gật đầu chắc nịch:
- Được hết, đây, em dìu chị, lên nào...
Hai cô gái, một nhỏ một vừa dìu nhau đi xuống nhà sau, theo sau hai
người họ là Phong và bé Hoài. Mặc dù Phong không nói nhưng Uyển cũng
hiểu rất rõ tình hình hiện tại của Phong, vậy nên thay vì nhờ Phong, cô
sẽ chọn nhờ Nhiên dìu mình vào phòng thay quần áo. Trước kia Phong độc
thân thì khác, bây giờ có Nhiên thì lại càng không thể làm bừa. Uyển nợ
Phong rất nhiều thứ, cô không thể làm phiền Phong, càng không muốn làm
buồn lòng Nhiên.
Giúp cho Uyển thay quần áo, đắp thuốc ở chân xong, Phong đưa Nhiên về,
lát nữa anh và dì giúp việc sẽ đưa Uyển đi ra thầy Bảy nắn chân. Nhiên
ngồi ở sau xe, cô cảm thán một câu với anh:
- Mấy bữa nữa là đi đám cưới ông chủ, chị Uyển bị vậy không biết lành được không hả anh?
Phong dịu giọng:
- Cũng không nặng, anh nghĩ là mau lành thôi. Chỉ là...
Thấy Phong ấp úng, Nhiên khẽ hỏi:
- Chỉ là gì hả anh?
Phong cũng không giấu giếm, anh thẳng thắn tâm sự thật với cô.
- Lúc trưa Uyển có nhờ anh chở cô ấy đi lấy tranh nhưng anh hơi ngại,
bây giờ thấy cô ấy bị như vậy... trong lòng anh có hơi áy náy.
Nhiên đâu phải trẻ con, Phong vừa nói như thế là cô đã hiểu được ý của
anh, hèn gì từ lúc nãy đến giờ, cô thấy anh cứ không được thoải mái...
Không đợi Nhiên trả lời, Phong đã nói tiếp, anh dần dần mở lòng mình với Nhiên nhiều hơn.
- Thật ra, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là anh có gì đó với Uyển nên mới đối tốt với bé Hoài và giúp đỡ cho mẹ con cô ấy trong gần chục năm qua. Nhưng con người anh sống rất có quy tắc, đã là người phụ nữ của bạn...
anh chắc chắn sẽ không chạm vào. Chẳng qua là trước khi Đăng chết... nó
nhờ anh bảo bọc cho mẹ con Uyển. Đăng với Thiện là bạn thân của anh,
phải nói là ở thời điểm đó ba người bọn anh rất thân với nhau, cả Uyển
cũng vậy nữa. Nhưng anh thân với Đăng hơn, mà anh cũng chính là người
mai mối cho Uyển đến với Đăng. Năm Đăng mất, Uyển đang có thai... cái
chết của Đăng, cộng thêm sự khổ cực của Uyển làm anh ám ảnh đến rất lâu. Anh đã có thời gian tự trách chính mình, anh trách mình vì sao lại làm
mai Uyển cho Đăng, lại trách mình... trách mình... Anh không biết phải
nói thế nào nhưng anh... anh...
Nhiên nghe được những lời tâm sự này từ Phong, lần đầu tiên cô nhận ra
rằng... bạn trai của cô cũng có giây phút yếu đuối như bao người khác.
Có thể cô không hiểu hết được những cảm xúc chất chứa ẩn sâu trong lòng
anh nhưng cô có thể nhận ra được sự áy náy, sự dằn vặt và khổ sở trong
chính lời nói của anh. Phong từ trước đến giờ luôn là người điềm tĩnh,
suy nghĩ thấu đáo và cực kỳ bình tĩnh trước mọi việc. Nhưng nếu để cho
anh phải nói chuyện đến mức lắp bắp như thế này thì cô nghĩ sự khổ tâm
trong lòng anh không hề nhỏ...
Nhiên hiểu mà, nếu cô là anh, cô cũng sẽ như thế... cũng sẽ cảm thấy khó chịu giống như thế.
Vòng tay ôm siết lấy eo anh, Nhiên dịu giọng an ủi anh:
- Em hiểu rồi nhưng lỗi không phải ở anh, thời gian qua anh đã làm rất
tốt, anh Đăng nếu có thể nhìn thấy được sẽ rất yên lòng về mẹ con chị
Uyển. Anh làm rất tốt, thật sự làm rất tốt.
Phong nhìn vào con đường nhựa khúc khuỷu phía trước, trong lòng anh mang nặng nỗi ưu tư. Cũng may là Nhiên có thể thông cảm được cho anh, có cô ở bên cạnh an ủi vỗ về... anh cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Hơn chục
năm qua anh luôn sống trong sự áy náy, anh dùng tất cả những gì mà anh
có thể làm để giúp đỡ cho mẹ con của Uyển. Đối với anh, chỉ cần bé Hoài
bình an lớn lên là anh vui mừng rồi, ít nhất anh có thể thực hiện được
một phần nào đó sự gửi gắm của Đăng dành cho anh...
Nhiên im lặng ngồi sau xe, cô mặc dù ít tuổi nhưng ra đời bươn chải từ
rất sớm. Không cần anh phải nói nhiều, cô có thể hiểu được sự âu lo của
anh dành cho mẹ con chị Uyển. Cuộc sống này có nhiều chuyện rất khó hiểu nhưng chỉ cần mình chịu hiểu thì chuyện khó cũng thành chuyện dễ. Mỗi
người đều có một nỗi khổ tâm cần được cảm thông, cô cũng vậy mà Phong
cũng vậy. Tôn trọng cuộc sống của anh, tôn trọng thế giới của anh cũng
chính là tôn trọng chính bản thân mình!
______________________
Sự việc kim độc lần đó đến nay Nhiên vẫn không bỏ cuộc, cũng không biết
ma Tú đi đâu mà kể từ cái hôm cô tỉnh dậy đến nay không thấy anh ta đâu. Nhưng cô nghĩ chắc là ma Tú bận việc riêng nên cô cũng không dám làm
phiền anh ta. Ma thì ma chứ, ma cũng có thế giới riêng của ma vậy.
Giữa hai người là dì Chư và dì Sáu, Nhiên nghi ngờ dì Chư nhiều hơn vì
cô thấy bà ấy có quan hệ khá là thân thiết với dì Mai, trợ thủ đắc lực
của bà Cả. Bà Ba Hạ thật ra rất ít quan tâm đến mấy chuyện tranh giành
âm mưu này kia, bà ấy ngoài chuyện ra tay sát hại Thanh Nga thì cũng
chưa bao giờ làm hại đến ai. Liên hiệp với bà Hai cũng chỉ vì muốn tốt
cho Cao Vĩ chứ bà từ lâu đã không còn muốn tranh giành cái gì với ai nữa rồi. Còn về phần bà Tư, bà ấy có ranh ma nhưng không đủ năng lực bày ma trận ở nhà họ Nguyễn này. Suy ra, cũng chỉ có một mình bà Cả thôi, đâm
bị thóc chọc bị gạo, tài năng như vậy cũng chỉ có thể là bà Cả.
Nhiên bình thường vờ như vô tư vô hại nhưng thực ra cô đang âm thầm theo dõi dì Chư, nhất cử nhất động của dì ấy cô đều nắm rõ. Cô không tin là
dì Chư có thể che giấu giỏi như vậy, chả nhẽ không để lộ ra sơ hở nào.
Tối nay cũng vậy, dì Chư chưa về thì cô chưa chịu đi ngủ, đợi lúc dì Chư dắt xe ra khỏi cổng mà vẫn không có dấu hiệu gì kỳ lạ, cô mới ngậm ngùi quay trở về phòng. Biết là người ta đáng nghi nhưng mãi không tìm ra
được chứng cứ... cái cảm giác này thật là khó chịu.
Nhiên vừa đi vừa thở dài, lúc này đột nhiên ở phía sau lưng có người cất tiếng gọi cô lại. Nhiên xoay người, cô nhìn về phía trước, vừa vặn nhìn thấy dáng người cao to của cậu Hai. Cậu Hai hình như say rồi, bước đi
loạng choạng vội vã, gương mặt ửng đỏ, cậu kêu lên:
- Nhiên... Nhiên...
Nhiên có hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn rất lịch sự đợi cậu Hai đi tới
trước mặt mình, nhìn thấy cậu ấy đi đến gần, cô lễ phép cúi đầu chào
hỏi:
- Cậu Hai!
Cao Thiên hôm nay đi tiếp khách, anh uống rất say, say đến mức không thể chạy xe về mà để luôn xe ở nhà hàng. Đáng lý anh sẽ nhờ người dìu anh
lên phòng nhưng giữa chừng nhìn thấy Nhiên, anh nhịn không được muốn đến gần cô, vì vậy mới xuất hiện trước mặt cô lúc này. Đối với Nhiên, anh
luôn có cái cảm giác gì đó, cảm giác thân quen, cảm giác của người cũ...
Cố giữ sự bình tĩnh, giọng anh khàn khàn, anh hỏi:
- Em... đang qua lại với Cao Phong?
Bị hỏi một câu quá mức thẳng thắn, Nhiên nhất thời không biết phải trả
lời thế nào. Đang còn suy nghĩ do dự thì cả người cô như bị ai đó kéo về phía truớc, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng thì đã va vào lồng ngực của ai đó. Vài giây tiếp theo, cô bị cậu Hai ôm chặt lấy, kèm theo đó
là giọng khàn đặc đầy giận dữ của cậu:
- My, em không được yêu anh ta... anh không cho phép em yêu anh ta... không cho phép.
Nhiên bị ôm chặt đến nghẹn, cô muốn phản kháng nhưng lại không thể nào
vùng ra khỏi vòng tay mạnh mẽ này của cậu Hai. Cô bị cậu siết chặt trong người, vùng dậy chẳng được, cô liền gào lên:
- Buông tôi ra... cậu Hai... cậu say quá rồi... tôi không phải mợ Hai... buông ra...
Cao Thiên không còn đủ tỉnh táo để nhận biết mọi việc, anh gằn lên đầy giận dữ:
- Không... em là của anh... anh không say... anh chưa bao giờ say... My... đừng rời xa anh... My.
Nhiên gào ầm lên:
- Tôi là Nhiên, My cái gì mà My... cậu bị điên rồi... buông tôi ra!
Cao Thiên như chợt bừng tỉnh, anh nhận ra là mình bị mất khống chế, lúc
này anh vội vàng buông Nhiên ra. Còn chưa kịp nói được câu nào thì từ
đằng sau lưng Nhiên, Phương ở đâu lù lù xuất hiện. Cô ta không nói không rằng, mặt mũi đằng đằng sát khí kéo mạnh tay Nhiên. Cao Thiên không kịp can ngăn thì Phương đã tát mạnh vào mặt của Nhiên. Cô ta giống như là
đang dùng hết sức lực của mình, tát Nhiên có một cái mà đã thở dốc, mặt
đỏ phừng phừng.
Nhiên thật sự rất ngỡ ngàng nhưng cô là kiểu người gì chứ, làm sao có
thể để cho mình bị tát oan. Không đợi Phương mở miệng, Nhiên đã nhào
đến, cô muốn ăn thua đủ với Phương ngày hôm nay cô mới chịu. Chỉ là
Nhiên còn chưa kịp trả thù thì Cao Thiên đã kéo cô sang một bên, anh gấp gáp xin lỗi cô:
- Nhiên... đừng đánh... là lỗi của cậu... ngày mai cậu giải thích sau với em... được không?
Nhiên nhất quyết không đồng ý, cô tức đến nói năng lắp bắp:
- Không giải thích con mẹ gì hết, vợ chồng các người cá bè một lứa...
buông tôi ra... tôi chơi khô máu... tôi chơi banh xác với nó...
Cao Thiên lôi Nhiên về phía xa, anh gằn lên đuổi Phương về phòng trước.
Phương tất nhiên là không sợ nhưng khi nhìn thấy biểu cảm giận dữ của
chồng mình, cô ta không nhịn được mà khiếp sợ trong lòng. Dù sao cũng đã đánh được người, về phòng trước cũng chẳng sao, đỡ cho phải gây nhau
một trận.
Nhiên tức đến muốn bốc lửa, nhìn thấy bóng dáng khuất dần của Phương, cô tức quá nên cứ thế cắn, đấm, đánh, đá loạn xạ trên người Cao Thiên. Cực chẳng đã, anh mới chịu buông cô ra, còn hết lời xin lỗi, hứa hẹn ngày
mai sẽ có lời xin lỗi khích đáng đến Nhiên.
- Ngày mai, tôi sẽ nói Phương xuống xin lỗi em... được không Nhiên?
Nhiên nhìn Cao Thiên như nhìn cái gai trong mắt, cô biết anh ta chắc
chắn không để cho cô đánh vợ anh ta. Đã vậy, cô nhịn xuống một bước, chờ cơ hội trả thù sau. Gằn từng chữ bén nhọn, Nhiên nói:
- Được thôi, tôi chờ tới sáng mai, cậu đừng có ngang ngược như vợ cậu.
Nói rồi, cô tức giận đùng đùng xoay người bỏ đi, đêm nay chắc cô tức đến không ngủ được mất. Mẹ kiếp, chồng thì ôm, vợ thì đánh... vợ chồng bọn
họ tưởng mình là trung tâm của vũ trụ, là cha thiên hạ, là mẹ thiên
nhiên hay gì?
Tức chết cô!
_____________________
Sáng ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Nhiên đã bật dậy rồi chạy nhanh
sang phòng kêu cửa Phong. Không đợi anh kịp hỏi, cô đã lôi anh đến trước cửa phòng của vợ chồng Cao Thiên. Cô nhìn anh, giận đùng đùng nói gấp:
- Anh gõ cửa đi, kêu con Phương ra đây.
Phong ngờ vực nhìn cô, anh hỏi:
- Chuyện gì? Em không nói anh không gõ cửa.
Nhiên trợn mắt thở phì phò, cô vò đầu bức tai kể lể:
- Con Phương nó đánh em, em muốn đánh nó.
Phong tròn mắt nhìn cô, một chút lửa giận từ từ bốc lên, anh khàn giọng:
- Đánh em? Tại sao đánh?
Nhiên chửi ầm lên:
- Ai biết nó, cậu Hai say xỉn nhận nhầm người rồi ôm em, vợ cậu ấy chạy tới đánh em... đánh em ở...
Lời còn chưa dứt thì Nhiên đã thấy Phong dùng chân đá đùng đùng vào cửa, mặt mày anh lạnh tanh, lại quay sang hỏi Nhiên:
- Một mình em đánh lại Phương không?
Nhiên cười lạnh, cô xoắn tay áo, chà xát lòng bàn tay vào nhau, cô nói lớn:
- Mười con bánh bèo như nó cũng được, phá cửa cho em.
Phong rất hài lòng về độ "hiếu chiến" này của Nhiên, gì chứ đụng tới
"đứa nhỏ nhà anh", dù có là mẹ anh thì anh cũng không bỏ qua, đừng nói
là em dâu...
Thể lực của Phong rất tốt nhưng người bên trong chắc sợ tốn tiền làm cửa mới nên vừa nghe thấy tiếng đá cửa phình phịch đã bật dậy chạy ra mở
cửa. Cửa được mở, Phong đẩy mạnh cửa vào, anh không nói bất cứ câu nào
liền kéo Cao Thiên giữ chặt ở một bên. Nhiên thừa thế xông lên, cô chạy
như bay đến chỗ Phương đang đứng. Trong sự ngỡ ngàng của cô dâu mới về
nhà chồng, Nhiên vung tay vả chát chát hai cái như "Giáng Long Thập Bát
Chưởng" vào mặt Phương. Cô gằn lên từng tiếng:
- Có vay có trả, mà trả thì phải có lời... tôi với cô huề... sau này đừng đụng đến tôi... nhớ rõ ngày hôm nay.
Phong ở bên này nhìn thấy Nhiên đã đánh xong, anh sợ Phương đánh lại
Nhiên nên anh liền đẩy Cao Thiên vào vách tường rồi bước thật nhanh đến
chỗ Nhiên. Anh kéo Nhiên ra sau lưng anh, dùng thân mình che chắn cho cô khỏi tầm nhìn của Phương. Trước mặt cả hai vợ chồng Cao Thiên, anh nói
từng chữ thật rõ ràng, thật uy lãnh:
- Trước khi đánh người của tôi, cô nên xem lại chồng mình, chồng tốt thì đã không ôm nhầm người. Còn riêng cô, nếu còn đụng đến Nhiên một lần
nữa thì đừng trách vì sao cả đời này không được hòa nhập cùng cộng đồng. Tôi không đùa với cô, tập gọi cô ấy là chị dâu đi là vừa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT