Hy Nguyệt chạy đến bệnh viện, loanh quanh tìm kiếm một lúc cô liền thấy bóng dáng của ông Lãnh Hàn, Cố Mộc và Giai Lạc, vội chạy đến phía của họ
Giai Lạc là người thấy Hy Nguyệt đầu tiên, cô bất ngờ rồi dần nở nụ cười
- Chị đến rồi
- Tại sao mọi người không nói sự thật cho con biết?
Cô bất lực nhìn về cánh cửa phòng phẫu thuật. Đôi chân cô vô lực từ từ khuỵu xuống, chẳng hiểu vì sao nước mắt lại rơi. Cố Mộc thấy vậy, liền đỡ Hy Nguyệt ngồi lên chiếc ghế chờ
Đến tận mười lăm phút sau, Tiểu Giang và Khánh Hà mới lái xe đến được bệnh viện. Mọi người im lặng, chờ đợi kết quả. Hy Nguyệt chắp tay, nhắm hai mắt thầm cầu nguyện
- Làm ơn cho anh ấy không có chuyện gì
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tận sáu giờ chiều hôm ấy. Cánh cửa dần được mở, một vị bác sĩ tháo khẩu trang bước ra.
- Phẫu thuật thế nào rồi bác sĩ?
Mọi người nhìn vị bác sĩ với ánh mắt đầy hy vọng
- Ca phẫu thuật diễn ra thành công hơn mong đợi...nhưng dường như có một điều gì đó khiến bệnh nhân không muốn tỉnh lại và rơi vào tình trạng hôn mê
Khánh Hà vội đỡ lấy Hy Nguyệt. Câu nói đó khác gì vừa đấm vừa xoa
- Vậy đến khi nào...cậu ấy mới tỉnh lại?
Cố Mộc giọng có đôi phần run rẩy hỏi lại vị bác sĩ
- Chuyện đó vẫn phải tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân
Sau khi vị bác sĩ rời đi, các ý tá cũng đẩy anh trở về phòng bệnh. Hy Nguyệt biết ông Lãnh Hàn tuổi đã cao còn Giai Lạc thì lại đang mang thai nên cô đã bảo Cố Mộc đưa hai người họ về nhà. Hiện tại chỉ còn cô, Tiểu Giang và Khánh Hà ở lại bệnh viện
Khánh Hà và trợ lý Giang đứng bên ngoài phòng bệnh, để lại không gian riêng cho anh và cô. Nhìn Lục Lãnh Phong nằm bất động trên giường bệnh, dây dợ khắp người kèm theo đó là chiếc mặt nạ dưỡng khí và tiếng tít tít phát ra từ máy đo nhịp tim. Cảnh tượng làm Hy Nguyệt không khỏi xót xa
Hy Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lục Lãnh Phong
- Em không rời khỏi thành phố G nữa, em sẽ ở bên cạnh anh. Anh phải mau tỉnh lại đó
Ở bên ngoài, Khánh Hà đang định rời đi để mua thức ăn cho cô. Thấy cô xoay lưng đi, Tiểu Giang ngập ngừng hỏi
- T-tôi đi cùng...cô được không?
- Hả? à ừm cũng được
Vừa đi cả hai người đều nói chuyện, có vẻ khá hợp ý nhau
- Lẽ ra tôi nên nói ra bí mật này sớm hơn
Thấy trợ lý Giang đang có vẻ tự trách, Khánh Hà liền lựa lời an ủi
- Đó không phải là lỗi của anh, tôi hiểu Lục tổng và anh đang là vì sự an toàn cho chị ấy nên mới không nói ra
Cô dừng lại một lát, nhìn xem Tiểu Giang như thế nào rồi tiếp lời
- Chủ tịch của anh trên thương trường có không ít kẻ thù. Nếu lỡ bọn họ biết được điểm yếu duy nhất của ngài ấy chính là chị Nguyệt thì sẽ rất nguy hiểm cho chị ấy trong thời điểm đó. Để bảo vệ chu toàn và không ai nghi ngờ thì ngài ấy bắt buộc phải làm điều ngược lại. Tôi tin chị Hy Nguyệt sẽ hiểu điều này. Chẳng phải bây giờ chị ấy cũng đã biết rồi sao? Đừng tự trách mình nữa!
Khánh Hà hết lời an ủi nhưng sắc mặt Tiểu Giang lại chẳng khá hơn là bao. Cô đành phải bẻ lái sang chuyện khác
- Lục tổng yêu chị ấy từ lúc nào vậy anh biết không?
- Tôi không rõ...có lẽ là rất lâu về trước
...
Ba ngày sau
Mọi chuyện vẫn cứ như vậy, tình hình của Lục Lãnh Phong cũng chẳng có tiến triển gì. Hy Nguyệt ngồi trong phòng làm việc, đầu óc chẳng thể tập trung nổi. Trong đầu cô xuất hiện vô vàng câu hỏi, bỗng nhiên Hy Nguyệt cầm lấy túi xách định rời khỏi phòng làm việc
- Chị định đi đâu vậy? Một giờ trưa nay còn có cuộc họp quan trọng mà
Khánh Hà có chút bất ngờ, hiện tại đã là mười hai giờ trưa thế mà Hy Nguyệt lại còn muốn đi đâu cơ chứ?
- Chị đi một lát rồi sẽ về ngay
Sau đó, Hy Nguyệt liền đi ra xe một mình rồi lái nó đến bệnh viện
...
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, Hy Nguyệt nắm lấy bàn tay anh áp lên một bên má của mình
- Sao anh còn chưa tỉnh lại nữa? Anh định trốn em đến khi nào đây?
Đáp lại lời Hy Nguyệt là một sự im lặng đến đáng sợ. Cô tin rằng những lời của mình anh đều có thể nghe được thế nên Hy Nguyệt cứ tiếp tục
- Xin anh hãy tỉnh lại, làm ơn hãy tỉnh lại đi mà Lãnh Phong
*Cạch*
Tiếng mở cửa phòng vang lên, người đó chính là Cố Mộc. Anh đến thăm Lục Lãnh Phong nào ngờ trùng hợp gặp phải cô
- Em đến thăm cậu ấy sao?
Hy Nguyệt lau đi vài giọt nước mắt còn động trên mặt rồi trả lời Cố Mộc
- Vâng
Cố Mộc lấy ra một bức thư đưa cho cô rồi nói
- Lục Lãnh Phong nhờ anh gửi cho em sau khi phẫu thuật xong
Cô nhận lấy bức thư từ tay Cố Mộc, nhìn một lúc rồi lại nhìn sang Lục Lãnh Phong sau cùng cô bỏ bức thư ấy vào trong túi xách
- Vậy anh ở lại em phải về công ty rồi
- À Hy Nguyệt có chuyện này anh nghĩ em cần phải biết...
Anh chần chừ rồi cũng quyết định nói ra những điều mình biết
- Thật ra năm đó không phải em bị ép gả mà là...Lục Lãnh Phong uy hiếp gia tộc Diệp để được lấy em
Hy Nguyệt bị bất ngờ vì vừa biết thêm một sự thật
- Tại sao anh ấy lại làm như vậy?
- Chuyện đó chắc là phải để cậu ấy giải thích
- E-em xin phép đi trước
Hy Nguyệt lái xe với tâm trạng vô cùng rối bời. Lục Lãnh Phong đang nghĩ cái gì vậy? Nếu anh biết là nguy hiểm thì tại sao lại lại còn cưới cô về? Những sự việc mà mọi người kể Hy Nguyệt nửa tin tưởng nửa lại ngờ vực
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT