Đã là hai ngày kể từ hôm Hy Nguyệt xuất viện. Hôm nay cũng là ngày Lục Lãnh Phong phẫu thuật nhưng lại chẳng ai cho cô biết về điều này
Sau khi xuất viện, cô đã ngay lập tức quay lại với công việc. Ngồi trên chiếc ghế xoay ở phòng chủ tịch, trong lòng Hy Nguyệt chẳng hiểu sao lại bất an đến lạ
"Anh không định cho cô ta biết bí mật lớn này sao?"
Hy Nguyệt đột nhiên lại nhớ đến lời của Chu Kiệt. Ý nghĩa của câu nói này là gì?
Quay về phía bệnh viện, Lục Lãnh Phong được đưa đến phòng phẫu thuật. Các dụng cụ cần thiết cho ca phẫu thuật đều đã được chuẩn bị sẵn sàng
- Anh nhất định không được có chuyện gì đó
Giai Lạc lo lắng cho anh đến phát khóc. Cố Mộc ở bên cạnh ôm lấy cô, sợ cô xúc động quá mức sẽ ảnh hưởng đến bé con trong bụng
- Từ khi nào em gái của anh lại mít ướt vậy? Đừng lo lắng, anh sẽ không sao đâu
- Trong người của con thấy thế nào?
Ông Lãnh Hàn lo lắng cũng chẳng kém Giai Lạc là bao. Dù sắp phải đổi mặt với trận chiến sinh tử nhưng nét mặt anh vẫn trầm ổn đến lạ
- Con không sao
Trước khi kim tiêm hướng về mình, Lục Lãnh Phong đang nghĩ đến hình bóng của cô. Có lẽ sau này sẽ không còn được gặp lại người con gái ấy.
- Hy Nguyệt
Tiếng nói nho nhỏ phát ra, hai mắt Lục Lãnh Phong dần khép lại, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê
Cánh cửa phòng phẫu thuật dần dần được đóng lại, mọi người đều hướng hai mắt về nó. Nhưng chỉ riêng Tiểu Giang từ nãy đến giờ vẫn đứng một góc trầm tư suy nghĩ
- Tôi phải nói sự thật cho thiếu phu nhân biết .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ2.
Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt3.
Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)4.
Em Thấy Núi Xanh=====================================
Ông Lãnh Hàn đồng tình với câu nói vừa rồi của trợ lý Giang nhưng ông vẫn im lặng, ngồi xuống hàng ghế chờ
- Lãnh Phong đã nói không được cho Hy Nguyệt biếta, cậu quên rồi sao Tiểu Giang?
- Nhưng với tình hình hiện tại tôi phải làm trái
- Tiểu Giang nói đúng đó anh, chị ấy phải biết chuyện này
- Con bé là người cần được biết hơn ai hết
Ông Lãnh Hàn và Giai Lạc tiếp lời
Dường như mọi người đều đồng ý, Tiểu Giang cúi đầu chào ba người rồi vội vã lái xe đến Ari
Tiểu Giang cố gắng tăng tốc xe hết mức có thể nhưng từ bệnh viện đi đến đó cũng mất khoảng hai mươi phút hơn. Vừa bước vào đại sảnh của Ari, cậu đã gặp ngay Khánh Hà. Cô nhìn trợ lý Giang có chút quen quen sau đó liền nhận ra
- Xin phép cho tôi gặp chủ tịch của cô có được không? Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói
Tiểu Giang vội lên tiếng, nhìn điệu bộ gấp gáp của anh Khánh Hà hơi do dự. Cô suy nghĩ một lát nhanh rồi cũng gật đầu
...
*Cốc,cốc*
- Nguyệt, là em
- Vào đi
Khánh Hà mở cánh cửa bước vào, đi theo sau cô là Tiểu Giang. Hy Nguyệt vừa nhìn thấy trợ lý Giang liền chau mày
- Anh ta bảo cậu đến đây làm gì?
- Thiếu phu nhân, cô hiểu lầm Lục tổng rồi
- Hiểu lầm? Tôi và anh ta thì có gì để mà hiểu lầm
Hy Nguyệt chắc nịch nói. Tiểu Giang do dự, cậu không biết phải bắt đầu từ đâu
- Cô biết tập đoàn W&B chứ?
- Tập đoàn thời trang tầm cỡ, điều hành là một chủ tịch bí ẩn. Nhưng chẳng phải nó đã phá sản cách đây không lâu sao? Chuyện này thì có liên quan gì?
Chẳng phải nói là hiểu lầm sao? Đột nhiên lại nhắc W&B
- W&B là một công ty vì danh lợi mà có thể làm bất cứ chuyện gì. Nó là một trong những mối lo của Lục tổng. Ngài ấy làm mọi chuyện tất cả là vì cô đó...thiếu phu nhân. Lục tổng thật sự rất yêu cô
Những lời trợ lý Giang nói, từng lời từng lời cô đều không hiểu được. Hy Nguyệt mất kiên nhẫn nói
- Đừng làm mất thời gian của tôi nữa. Cậu về đi
- Cô gặp Cố tổng, đến C.M làm việc...đó không phải là tình cờ cũng chẳng phải may mắn mà đều là do một tay Lục tổng sắp xếp. Đợi sau khi cô thành thạo công việc ở C.M, sẽ sắp xếp cô làm thư ký riêng cho ngài ấy. Lục tổng biết thiếu phu nhân sẽ không chịu đến LCK nên đã lấy bừa một lý do là trừ tiền nợ để cô đồng ý. Có điều này có lẽ thiếu phu nhân không biết nhưng cô chính là thư ký đầu tiên và duy nhất của Lục tổng
Lời trợ lý Giang nói Hy Nguyệt nghe không sót một chữ. Cô từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay, chống hai tay lên bàn làm việc để không bị ngã. Im lặng như đang chờ Tiểu Giang tiếp lời
- Từ trước đến giờ người duy nhất Lục tổng yêu chỉ có cô. Vì tình thế lúc đó mà ngài ấy đành phải đóng kịch để khiến cô hiểu lầm. Nhưng tôi tin trong khoảng thời gian đó Lục tổng vẫn có những lần bảo vệ, quan tâm đến thiếu phu nhân. Nếu không thì làm sao vườn hoa lại trồng nhiều cẩm tú cầu như vậy. Nếu như không yêu cô thì Lục tổng cần gì phải bỏ ra một số tiền lớn trả cho ông bà Diệp, cần gì phải cứu cô khỏi tên Vương Huy
- Không...không thể nào
Cô xoay sang nhìn Khánh Hà, cô ấy cũng như Hy Nguyệt đều bất ngờ như nhau. Chuyện này quá vô lý làm sao có thể như vậy được
- Tôi biết rất khó tin nhưng đó đều là sự thật
Hy Nguyệt nhìn sang hướng khác nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra để lấy bình tĩnh, giọng cô có chút run run
- Chuyện này chỉ cậu biết?
- Tất cả mọi người đều biết
Tiểu Giang cứ đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những lời vô thưởng vô phạt của mọi người cứ vang lên trong đầu Hy Nguyệt
"Nếu một ngày, Phong bất đắc dĩ làm con buồn, hứa với ta đừng hận nó"
"Thiếu phu nhân, cô đừng quá để tâm đến những lời nói của Lục tổng. Cô nên thông cảm cho ngài ấy một chút"
Tất cả đều là những lời nhắc khéo Hy Nguyệt, hóa ra ba năm nay cô cứ như con ngốc chẳng hay biết cái gì
Nước mắt của cô bỗng nhiên rơi xuống. Suy tính biết bao nhiêu cuối cùng lại nhận về sự thật đáng ghét này. Hy Nguyệt cần một lời giải thích từ anh
- Lãnh Phong đang ở đâu?
- Thiếu phu nhân, cô mau đến bệnh viện đi. Lục tổng...ngài ấy đang phẫu thuật...
- Phẫu thuật? Lập tức chuẩn bị xe
Hy Nguyệt mở to mắt nhìn trợ lý Giang, cô gạt đi nước mắt. Sau đó, liền nhanh chóng đến bệnh viện
Nhưng hiện tại đang là giờ cao điểm, trên đường lại đang kẹt xe
- Cậu mau tăng tốc đi
- Thiếu phu nhân à không được, còn có xe ở phía trước
Nếu cứ ngồi đợi như vậy thì biết tới chừng nào. Hy Nguyệt liền nghĩ ra một cách. Không chần chừ nữa, cô mở cửa xe bước xuống với sự kinh ngạc của Tiểu Giang và Khánh Hà
Sau đó, cô gỡ đôi giày cao gót, cầm chúng trên tay rồi chân trần mà chạy đến bệnh viện. Có lẽ ngay khoảnh khắc đó, cô đã sợ mình không thể gặp lại anh
- Lãnh Phong, anh không được xảy ra chuyện gì. Anh còn phải giải thích rõ ràng với tôi