Ngồi làm việc mà cô cứ buồn ngủ, gục lên gục xuống mấy lần đột nhiên tiếng điện thoại vang lên. Âm thanh reng, reng đó làm Hy Nguyệt tỉnh táo hơn một chút

Nhìn vào màn hình, cô có hơi do dự sau đó cũng quyết định nhấc máy

- Alo, chị gọi tôi có việc gì?

- Em gái, chủ nhật tuần này chúng ta gặp nhau đi. Chị có chuyện muốn nói với em

Dứt lời, Diệp Hy Tuyết cong môi cười nửa miệng

- Giữa chúng ta có gì để nói sao?

Hy Nguyệt dè chừng, cô tự hỏi sao hôm nay cô ta lại giở cái giọng ngọt ngào này để nói chứ

- Chuyện của...mẹ em thì sao nào? Cái chết của bà ấy thì sao?

- Được, chị nhắn địa chỉ đi chủ nhật chúng ta gặp

Nói rồi, Hy Nguyệt lập tức tắt điện thoại. Năm xưa khi mẹ mất Hy Nguyệt chỉ mới là cô nhóc năm tuổi, mọi người đều nói Tô Nhược Vân vì nhục nhã mà tự tử. Nhưng mãi đến tận bây giờ cô vẫn không tin nên khi Diệp Hy Tuyết nhắc đến mẹ Hy Nguyệt hơi kích động liền đồng ý gặp mặt

Thấy cô tắt máy, Hy Tuyết liền gọi cho Tống Thanh Di

- Alo, cô ta mắc bẫy rồi

- Tốt lắm, cứ theo kế hoạch mà thực hiện

Tống Thanh Di hài lòng nói

Hy Tuyết hẹn cô đến một quán nước, Hy Nguyệt vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề

- Có gì thì nói đi

- Cái gì cũng phải từ từ chứ, em làm gì gấp gáp vậy

Diệp Hy Tuyết nhìn cô rồi đẩy ly nước sang cho cô

- Uống miếng nước đã nào

Hy Nguyệt liếc nhìn ly nước cam rồi nói

- Ai biết được chị bỏ thứ quái quỷ gì vào đây

- Sao em nghĩ oan cho chị ậy chứ. Được rồi em dùng ly này đi

Hy Tuyết đổi ly nước của cô về phía mình rồi uống lấy một ngụm để Hy Nguyệt tin. Thấy vậy, cô có hơi ngạc nhiên, cô thầm nghĩ

- Không giở trò gì thật sao?

Thật ra ả đã lường trước Hy Nguyệt sẽ nghi ngờ nên đã bỏ thuốc mê vào ly nước của mình rồi sau đó đổi sang cho cô

- Em tin rồi chứ? Uống miếng nước đi rồi chúng ta nói sau

Thấy Hy Tuyết đã dùng nước nhưng vẫn không sao cộng thêm việc cô đã quá nôn nóng muốn biết cái chết của mẹ mà uống lấy một ngụm rồi nói

- Được rồi đó, nói đi

- Thật ra chị muốn nói mẹ em....Bà ta là tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người khác. Vẻ ngoài quyến rũ đàn ông chẳng khác nào đĩ điếm

- Câm miệng lại

Hy Nguyệt nghe những lời miệt thị, sỉ nhục mẹ mình thì vô cùng kích động. Cô đứng dậy chỉ tay vào mặt Hy Tuyết

- Tôi cấm chị xúc phạm mẹ tôi

Nếu như biết đây là những lời ả nói, cô thề mình sẽ không tốn thời gian để đến đây luyên thuyên với cô ta

Hy Nguyệt cầm lấy túi xách quay người bước ra khỏi quán. Thấy cô như vậy, Hy Tuyết lại vui mừng ra mặt. Cô ta lại điện cho Tống Thanh Di

- Diệp Hy Nguyệt đã uống nước rồi. Phần còn lại là của cô

- Không cần lo. Cứ yên tâm

Lúc này Hy Nguyệt cũng đã bắt được taxi, ngồi vào ghế sau cô nói

- Bác tài, chở tôi về biệt thự Anotole ở đường YY

- Vâng

Ngồi được một lúc trên xe, cô lại thấy buồn ngủ cứ nghĩ là do mang thai chứ cô không ngờ là uống phải thuốc mê và tài xế lái xe là người của Tống Thanh Di

- Đây đâu phải là đường về Anotole

Cô nghĩ thầm rồi ngước lên nhìn tài xế

- Bác tài, dừng xe lại. Dừng xe lại, tôi muốn xuống xe

Người tài xế vẫn cứ chạy không hề có ý định dừng lại còn Hy Nguyệt do thuốc đã ngấm nên cô đang từ từ chìm vào giấc ngủ

Anh ta lái xe đến trước một khách sạn,vác Hy Nguyệt lên vai rồi đi đến một phòng đã đặt sẵn

Trong phòng có Hy Tuyết, Tống Thanh Di và một người đàn ông chỉ quấn độc nhất mỗi tấm khăn đang ở trên giường

Bỏ cô giường, người tài xế quay sang nhìn ả Tống Thanh Di cúi đầu chào

- Tống tiểu thư, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ

- Được rồi, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản

Cô ta gật đầu nói

- Vậy tôi xin phép rời đi

Trong phòng chỉ còn lại bốn người Hy Nguyệt, Tống Thanh Di, Hy Tuyết và người đàn ông đang ngồi trên giường

Diệp Hy Tuyết thắc mắc hỏi

- Tống Thanh Di, chúng ta làm gì với cô ta bây giờ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play