"..."

Mấy ngày nay, Trần Đức đã bị Linh Lung khinh bỉ rất nhiều lần, 500 triệu lực bạo phát, được xưng là sức mạnh bán Long Tượng cũng chỉ là con gà, không đáng một đồng ở trong miệng cô ta.

Cùng lúc đó, Trần Đức cũng biết được Linh Lung không phải dân bản địa của Côn Luân Hư, mà là đến từ nơi khác, cách gọi sức mạnh bán Long Tượng cũng đến từ quê hương của cô ta.

Quê hương của Linh Lung có một loại thú dữ được gọi là Long Tượng, riêng sức mạnh cơ thể của một con trưởng thành thôi đã khoảng 1 tỷ tấn!

Mà loại Long Tượng này chỉ là nguyên liệu nấu món mặn bình thường của người dân quê cô ta mà thôi!

Nó giống như là thịt heo ở giới thế tục vậy!

Đối với điều này, Trần Đức chỉ có thể câm lặng.

So sánh như vậy... có vẻ như... anh thật sự quá gà?

"Thư Tuyết, tôi cần phải đi rồi!"

Sáng ngày thứ ba, Trần Đức bèn tạm biệt Lục Thư Tuyết. Còn hai ngày nữa là đến lúc hẹn với đám Lục Phong, anh không thể ở lại tiếp được nữa!

"Anh Trần, anh... không thể ở lại lâu hơn một chút nữa ư?", trong con ngươi trong sáng của Lục Thư Tuyết tràn đầy vẻ quyến luyến, không muốn Trần Đức đi sớm như vậy.

Trần Đức là người có ơn với cô ta cũng như toàn bộ nhà họ Lục, huống chi mấy ngày nay có Trần Đức tự mình chỉ dạy, thực lực của mình cũng tăng mạnh.

Tuy cảnh giới không bằng trước đây, nhưng cũng là cảnh giới ấy, cô ta lại mạnh hơn trước gấp 10 lần!

Lục Thư Tuyết thật sự rất biết ơn Trần Đức.

Quan trọng nhất là, mấy ngày nay hai người ở chung với nhau, cô ta đã hoàn toàn mê mẩn trước một Trần Đức điển trai, nhân hậu, mạnh mẽ, kiên nghị, quả cảm.

Trong đầu Lục Thư Tuyết đều là hình ảnh và hơi thở của Trần Đức.

Vừa hay cô ta cũng nằm trong độ tuổi hướng tới tình yêu, tơ tưởng người tình. Trần Đức lại đúng lúc bước tới, để lại một dấu vết không thể xóa nhà trong lòng Lục Thư Tuyết.

"Tôi phải đến học viện Vô Song, ở đó còn có một người đang đợi tôi!", trong đầu Trần Đức chỉ có Âu Dã Tư Linh!

Trước mắt, chỉ Lâu Vạn Xuân và Âu Dã Tư Linh biết được hướng đi của bố mẹ anh!

Lâu Vạn Xuân thì anh không thể tìm được, còn Âu Dã Tư Linh lại ở ngay trong Vô Song Môn.

Chỉ khi được học viện Vô Song đề cử, trở thành người nổi bật trong học viện mới có thể đi đến Vô Song Môn!

Bất kể thế nào thì anh cũng phải đi đến học viện Vô Song.

Trần Đức ngừng một lát rồi nói: "Nếu, sau này cô có thể đến Kim Đan kỳ thì hãy đi tìm tôi!"

Lục Thư Tuyết có thể chất đặc biệt, tư chất cũng tốt, mai sau chắc chắn sẽ là một sự giúp đỡ rất lớn. Trần Đức đào tạo ra một yêu nghiệt như vậy thì đương nhiên sẽ không cứ thế bỏ qua.

Lục Thư Tuyết khựng lại, Kim Đan kỳ!

Cảnh giới cao nhất của Thiên Nguyên Tam Trọng...

Lục Thư Tuyết có chút không tự tin, nhưng vừa nghĩ tới nếu Trần Đức đã nói vậy, cô ta bèn gật đầu thật mạnh: "Được, tôi nhất định sẽ cố gắng!"

Mặc dù Kim Đan kỳ có chút xa xôi, nhưng với tốc độ trước mắt của cô ta thì cũng không phải không thể!

"Anh Trần, tôi chắc chắn sẽ đuổi kịp và không gây vướng chân anh đâu!", Lục Thư Tuyết hiểu lầm rằng Trần Đức chê mình quá yếu, tủi thân nói.

"Được, tôi rất mong chờ ngày đó đấy".

Trần Đức không có nghĩ nhiều, sau khi tạm biệt bèn rời khỏi nhà họ Lục, vội vàng chạy đến học viện Vô Song. Cứ mỗi lần cơ thể anh nhoáng lên là lại bay vút ra cả trăm mét.

...

Tại học viện Vô Song ở Côn Luân Hư.

Là học viện mạnh nhất Côn Luân Hư, diện tích mà nó chiếm đương nhiên hơn hẳn tòa thành của nhà họ Lục. Toàn bộ học viện chiếm trọn cả ba ngọn núi!

Song, nói là ba ngọn núi còn không bằng nói là ba hòn đảo nhỏ!

Bởi vì, dưới đáy mấy ngọn núi ấy không phải đất liền mà là một con sông lớn!

Ba ngọn núi sừng sững giữa dòng sông sâu không thấy đáy, mây mù lượn lờ quanh năm, hạc trắng bay lượn nhìn như tiên cảnh.

Giữa những đám mây mù có thể thấy được những kiến trúc mang phong cách cổ đại hoặc hiện đại ngay trên sườn núi.

Ba ngọn núi cách bờ đối diện của con sông khoảng 700 800m.

Giờ phút này, trên bờ đang tụ tập 200 300 võ giả trẻ tuổi, người nào người nấy cũng đến để gia nhập học viện Vô Song!

Ngoài Vũ Văn Hữu và đội ngũ của Lục Phong là ở giới thế tục ra thì những còn lại đều đến từ Côn Luân Hư và được người hướng dẫn chọn lựa từ nơi khác.

Lúc này, ai cũng nhìn học viện Vô Song ở đằng xa, trong mắt tràn ngập sự phấn khích và ước ao.

Đám Âu Dã Thanh Vũ, Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn cũng không ngoại lệ.

"Phía trước chính là học viện Vô Song, bên ngoài là ngoại viện tên Bình Bộ Phong, rồi đến chính giữa, cuối cùng là nội viện tên Thanh Vân Phong. Cuối cùng là hai ngọn xa nhất, cũng là ngọn núi lớn nhất chính là địa bàn của Vô Song Môn, gọi là đảo Vô Song. Trên đảo lại có chín phong. Nơi đó chỉ có người xuất sắc nhất trong học viện Vô Song mới có tư cách đến!"

Nói đến Vô Song Môn, tuy là Lục Phong cũng lộ ra vẻ mặt kính nể và ước ao.

Có điều, ông ta cũng nhanh chóng thu hồi những cảm xúc ấy, nghiêm túc nói: "Mấy người đều đã trải qua vòng sàng chọn thứ nhất, là con cưng trong giới thế tục. Nhưng... sau khi đến đây, phải nhớ điệu thấp, điệu thấp, điệu thấp!"

"Bởi vì nơi này đã không còn quy định do học viện Vô Song lập ra nữa, chẳng hề có chuyện không thể đánh nhau, giết người. Mấy người đến từ giới thế tục, trời sinh đã đeo cái biển kẻ yếu, thường sẽ có rất nhiều người... bắt nạt các người".

"Yên tâm đi", Âu Dã Thanh Vũ gật đầu: "Chúng tôi nhất định sẽ điệu thấp".

"Ừ, vậy là được rồi".

Sau đó, Lục Phong nói tiếp: "Ngoài ra, còn có một chuyện quan trọng nữa. Sắp tới có ba vòng sát hạch chờ các người. Vòng đầu là qua sông đi đến Bình Bộ Phong mà không dính một giọt nước nào!"

"Chỉ ai làm được điều này mới có thể chính thức gia nhập ngoại viện!"

"Nếu không qua được thì sao?", Kỳ Hàn đeo kiếm, nhàn nhạt hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.

"Không qua được thì chỉ có thể làm cu ly ở ngoại viện ba năm!", Lục Phong bình tĩnh nói.

"Cu ly? Cu ly là sao? Là gã sai vặt hả?", Lữ Đông Dã nắn nắn sống mũi, trong mắt có chút khó chịu hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play