Âu Dã Thanh Vũ khẽ cười: "Mạnh cỡ nào thì tôi không rõ lắm, nhưng... cũng có thể nói, nếu dùng con số để khái quát sự chênh lệch giữa anh và anh ấy thì sức hút của anh với tôi là bằng 0. Mà sức hút của anh ấy với tôi lại gần chục ngàn, trăm ngàn, cả triệu, thậm chí là trăm triệu!"
"Tóm lại... tôi chẳng hề có cảm giác gì với anh hết, mà với anh ấy, lại là yêu!"
Rõ ràng có thể thấy được, sau khi Âu Dã Thanh Vũ nói xong câu đó, gương mặt xinh đẹp bỗng ửng hồng, mang một vẻ đẹp khác:
"Dù sao, anh ấy cũng xuất sắc hơn anh rất nhiều!"
Cô ta vừa nói xong, đám Lục Phong, Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Đàm Thu và cả những đệ tử bên Vũ Văn Hữu đều kinh ngạc đến ngây người!
Thích!
Đây là đang tỏ tỉnh với Trần Đức trước bàn dân thiên hạ!
Á đù!
Âu Dã Thanh Vũ là nữ thần mà hàng ngàn, hàng triệu, thậm chí là trăm triệu người đàn ông tha thiết ước mơ đó!
Hôm nay, vậy mà lại tỏ tình với Trần Đức trước mặt nhiều người như vậy! Điều đó cần phải can đảm cỡ nào chứ?
Nếu như bị bên ngoài biết, chắc chắn sẽ là một tin tức động trời, chưa đến 1 tiếng là có thể lên trang nhất của các trang mạng rồi!
"Cô Âu Dã, cô... lợi hại!", Kỳ Hàn rất ít nói chuyện, giờ phút này cũng không kìm được lên tiếng khen.
Đám Đàm Thu nghẹn họng nhìn trân trối, vừa vui vừa hâm mộ. Có thể được Âu Dã Thanh Vũ nhìn trúng, điều này phải là phúc phận tu luyện mấy đời chứ!
Giờ phút này, tên điên như Lữ Đông Dã cũng hết điên và cảm thấy cực kỳ khâm phục trước lòng can đảm của Âu Dã Thanh Vũ. Nói thật... một người con gái có thể làm được như vậy đã rất khó rồi!
"Khốn kiếp!"
Trên người Diệp Ca tản ra sát khí ngùn ngụt, nó không nhằm vào bất cứ ai có mặt ở đây, mà chĩa thẳng vào người chưa gặp bao giờ là Trần Bát Hoang!
Hắn giơ tay lên, chỉ vào đám Lữ Đông Dã, Âu Dã Thanh Vũ đằng sau Lục Phong!
"Các người nghe kỹ đây, tôi, Diệp Ca! Bắt đầu từ giờ phút này sẽ là địch với Trần Bát Hoang. Học viện Vô Song có anh ta sẽ không có tôi, có tôi thì sẽ không có anh ta!"
Diệp Ca bộc lộ mũi nhọn, khí thế khiếp người, thanh âm vang dội, nói năng đầy khí phách: "Thanh Vũ, tôi hứa với em, đợi đến khi nhìn thấy Trần Bát Hoang trong miệng em thì tôi chắc chắn sẽ đạp anh ta dưới chân, sai khiến anh ta như chó, để em tận mắt nhìn thấy rốt cuộc ai mạnh hơn ai, ai xuất sắc hơn ai!"
Sau đó, Diệp Ca không nói gì nữa, hắn không muốn nói nhiều, buông lời đe dọa xong đạp cửa rời đi, chẳng muốn tiếp tục ở đây thêm một giây nào nữa. Không thì, hắn lo mình sẽ không nhịn được giết người!
Thấy vẻ khó thở của hắn, Lữ Đông Dã vô cùng sung sướng, không ngừng cười lạnh.
Tuy Lục Phong không nói gì, nhưng trong lòng cũng rất thích. Âu Dã Thanh Vũ cũng coi như đã giúp bọn họ hả một cục tức!
Còn Vũ Văn Hữu, ông ta cũng rất khó chịu, nhưng vướng bởi thân phận của Âu Dã Thanh Vũ nên không tiện nổi giận, chỉ có thể nhịn, không dám lên tiếng và khoe khoang tiếp!
...
Tại vườn hoa nhà họ Lục ở Côn Luân Hư, nhìn ra xa nơi này đều là một mảng xanh biếc, giữa những bụi cỏ là đủ các loài hoa đẹp đẽ nở rộ, từng đóa từng đóa đung đưa giữa không trung trông giống như tiên cảnh nhân gian.
Giữa những bụi hoa, Lục Thư Tuyết đang múa kiếm cùng hoa, kết hợp với kiếm pháp của nhà họ Lục, mỗi một chiêu đều tràn ngập khí thế!
Giống như Linh Lung đã nói, tư chất của Lục Thư Tuyết rất kinh người, chỉ một ngày thôi mà cô ta đã hoàn toàn hiểu được cách vận chuyển của "Huyền Âm Kinh" và kết hợp hoàn mỹ.
Dưới sự chỉ dẫn và giúp đỡ của Trần Đức, sự tiến bộ của cô ta cực kỳ khủng bố, có thể nói là ngày đi ngàn dặm.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã bắt đầu tiến vào đại tông sư!
Tuy đây là lần thứ hai tu luyện lại, tốc độ hẳn cũng nhanh hơn, nhưng tốc độ cỡ đó vẫn nhanh khiến người ta bất ngờ. Nếu để những võ giả lão làng ở thế tục biết thì e rằng sẽ phải hộc máu mà chết!
Ngày thứ hai, Lục Thư Tuyết đã trực tiếp đến Luyện Khí kỳ, vả lại còn không ngừng tăng lên.
Bên cạnh đó, cô ta cũng hiểu được võ kỹ của nhà họ Lục nhuần nhuyễn hơn đến một trình độ khiến người ta sợ hãi. Dù chú ba Lục Thư Tuyết nhìn thấy cũng kinh ngạc không thôi.
Buổi chiều ngày thứ hai, Bộ Kinh Phong lại bước vào nhà họ Lục.
Lần này, không chỉ là mình hắn ta đến mà còn có ba võ giả nữa. Họ khiêng một cái thùng thật lớn hơn 2000kg linh thạch đi vào nhà họ Lục giao cho Trần Đức.
"Đây là lấy từ nhà họ Chương, mong cậu Trần nhận lấy!", Bộ Kinh Phong kiên quyết nói.
Nếu không có Trần Đức thì họ không thể nào có được những thứ kia.
Trần Đức cũng không từ chối cái này, đều nhận lấy hết. Thừa dịp không ai, anh cất chúng vào trong đỉnh Long Văn.
Ban đêm, sau khi Bộ Kinh Phong rời khỏi, Trần Đức đi vào phòng Lục Thư Tuyết, dạy cô ta tu luyện tiếp!
Chỉ tiếp xúc hai ngày, Lục Thư Tuyết đã ngày càng ỷ lại và yêu thích Trần Đức hơn. Lúc nào trên mặt cũng tràn ngập vẻ sùng bái và mến mộ. Đối với những điều đó, Trần Đức chỉ chăm chú hướng dẫn cho cô ta nên cũng không phát hiện.
"Thật hâm mộ những người có được võ kỹ mà!", Trần Đức thầm cảm thán, mấy ngày nay khi hướng dẫn Lục Thư Tuyết, anh đã gặp được rất nhiều võ kỹ và càng phát hiện sự ảo diệu cùng với sự đáng sợ của chúng.
Đương nhiên, so với võ kỹ Cửu Trọng Cực Ảnh biến thái của Trần Đức, những võ kỹ của nhà họ Lục hoàn toàn không đáng một đồng. Thế nên, anh cũng không có hứng thú với chúng.
"Có gì mà phải cảm thán chứ?", trong đầu vang lên giọng nói của Linh Lung: "Chỉ với những võ kỹ mà cô nhóc kia tu luyện thì cùng lắm chỉ được coi như phàm giai thôi. Dù luyện đến đỉnh cũng không phải đối thủ của anh".
Võ kỹ được chia làm 5 cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Phàm.
Quả thật là những võ kỹ mà Lục Thư Tuyết tu luyện cùng lắm chỉ được coi như phàm giai, là võ kỹ bình thường nhất. Nhưng dù thế, chúng cũng bị các gia tộc lớn coi như bảo vật!
Dù ở Côn Luân Hư thì võ kỹ cũng là thứ cực kỳ hiếm có.
"Đợi anh đến Kim Đan kỳ, tôi sẽ truyền cho anh một võ kỹ tốt hơn", Linh Lung không thèm để ý nói.
"Sao không phải là bây giờ?", Trần Đức hỏi.
"Anh quá yếu".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT