Hôm nay, khi nhìn thấy thanh đao to này, anh lập tức mường tượng ra cảnh tượng lúc đó, sau khi cẩn thận đối chiếu, những dấu vết để lại hoàn toàn ăn khớp với hình dáng và quỹ tích của nó.

Rõ ràng là…

Ba, bốn năm trước, các anh em của anh đã chết dưới thanh đao này.

Có điều, năm đó, người dùng đao là Phương Tâm Ngọc.

“Cậu Trần!”

“Cậu Trần!”

Nhìn thấy Trần Đức bình an vô sự, trái tim đang treo cao của mấy người Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn, Đàm Thu, Hà Đồn, Trương Tử Đằng rốt cuộc cũng được thả lỏng. Bọn họ vô cùng mừng rỡ, đến nổi mặt đỏ ửng lên.

Ở đây chỉ có bọn họ là phấn khích và hào hứng nhất.

"Híz-khà-zzz...", Huyết Lãnh nghiến răng nghiến lợi, run rẩy lấy ra một viên thuốc. Sau khi uống vào, máu tươi đang không ngừng trào ra trên người hắn dần ngưng lại.

Không chỉ như thế, dường như cảm giác đau đớn cũng theo đó biến mất.

“Trần Bát Hoang!”, hắn cực kỳ tức giận, lửa giận trong lòng hắn tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào, không ngừng va chạm, sục sôi trong lồng ngực.

Trần Bát Hoang không chỉ khiến hắn mất mặt trước nhiều người, mà còn tổn thất một viên đan dược có giá trị đắt đỏ mà hắn đã cất giữ suốt ba năm, thử hỏi sao hắn không phẫn nộ cho được?

Hắn thừa nhận, là vì hắn khinh thường Trần Bát Hoang, để đối phương ra tay trước nên mới khiến bản thân mất đi ưu thế.

Nhưng…

Chuyện như vậy sẽ không có lần thứ hai!

“Tao muốn giết mày!”

Hắn nhìn chòng chọc vào Trần Đức, không nhiều lời, cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào, mà trực tiếp ra tay.

Lúc này, sắc mặt Huyết Lãnh trắng bệch, linh khí bất ổn, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, rót linh khí xuống chân, chân hắn dường như sinh ra gió, thoáng chốc bay vọt lên.

Không có đao thì hắn trực tiếp dùng nắm đấm, một đấm này mạnh mẽ như lôi điện không ngừng tích súc.

“Trấn Sơn Quyền”.

Huyết Lãnh quát khẽ một tiếng, tay hắn kết ấn, tích tụ sức mạnh. Trong từng động tác vừa hung mãnh vừa nhanh nhạy, có thể cảm nhận được càng đến gần Trần Đức, sức mạnh của hắn càng tăng vọt.

Nắm đấm tràn ngập sát khí, mùi máu tanh nồng nặc càng làm nổi bật sự hung tàn của hắn, khiến người xem không khỏi rùng mình, dù ở cách đó khá xa nhưng mọi người vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

Trấn Sơn Quyền là một loại võ kỹ mạnh mẽ và tràn đầy uy lực. Một đấm có thể khiến núi non rung chuyển, đó không phải nói khoác, mà cũng chẳng phải nói đùa, Trần Nguyên Bình đứng ở gần đó có thể cảm nhận rất rõ sự khủng bố của nó.

Dù là ông ta thì cũng cảm nhận được sự uy hiếp từ nắm đấm kia, đó là loại uy hiếp có thể tước bỏ sinh mệnh của ông ta, khiến ông ta đối diện với cái chết.

“Mặc kệ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, xem ra, chỉ là Huyết Lãnh sai sót…”, Trần Nguyên Bình gật đầu tán thưởng, thất bại trong khoảnh khắc không đáng sợ, người cười đến cuối cùng mới là người thắng.

Hiển nhiên, Huyết Lãnh vẫn là Huyết Lãnh mà ông ta biết.

Huyết Lãnh vô địch!

Tuy rằng theo quy định, rơi xuống lôi đài sẽ bị phán thua.

Nhưng…

Trần Nguyên Bình không hô ngừng.

Quy định tại ba thành phố Vân Bắc là do Lục Phong đưa ra, ông ta là sư phụ của Lục Phong, địa vị cao hơn Lục Phong, hiển nhiên, ông ta cũng có quyền định đoạt bất kỳ điều gì tại đây.

Ông ta vốn dĩ muốn tác hợp cho Huyết Lãnh và Ức Thư Huyên, cho nên không thể hô ngừng.

“Răng rắc!”

Bất giác, trong không khí vang lên âm thanh như thủy tinh vỡ, Trần Nguyên Bình cứ tưởng rằng Huyết Lãnh đã thi triển đến cực hạn, sức mạnh một quyền đã đạt đến hàng chục ngàn tấn.

Nhưng nào ngờ, sau âm thanh vỡ nát kia, sức mạnh của hắn lại tăng thêm một bậc.

Có thể thấy được một quyền của hắn đã gây ra vết rách trong không khí, tạo thành từng tầng sóng khí. Khi nắm đấm vung lên, dường như bức tường đá của đài luận võ đã sinh ra cộng hưởng, từng khối gạch bị bong tróc ra, sau đó rơi xuống.

“Xem ra vừa rồi là sai sót!”

Trần Nguyên Bình càng tin vào phán đoán của mình. Ông ta dám khẳng định, nếu đổi lại là mình thì cũng tuyệt đối không đỡ nổi một đấm này của Huyết Lãnh.

“Trấn Sơn Quyền là võ kỹ thành danh của Phương Ngọc Sơn, sư phụ của cậu ta, khi còn trẻ. Tuy nhiên, rõ ràng là vừa nãy cậu ta đã đột phá đến cực hạn, đạt đến một đẳng cấp hoàn toàn mới”, Trần Nguyên Bình nói với Ức Thư Huyên bên cạnh, trong lời nói lộ rõ ý muốn tán dương Huyết Lãnh.

Mắt Ức Thư Huyên lóe sáng, tỏ rõ sự kinh ngạc. Thân là một võ giả, hơn nữa là một người có thiên phú tu luyện, đương nhiên cô ta hiểu được việc đột phá cực hạn võ kỹ có ý nghĩa gì.

Để làm được điều đó, không chỉ cần sự lĩnh ngộ cực cao, thiên phú, thực lực mà còn phải có căn cơ vững chắc, Huyết Lãnh có thể làm được như vậy chứng tỏ anh ta là một thiên tài, và hiển nhiên, người này xứng đôi với một thiên tài như cô ta.

Lúc này đây, cô ta cho rằng, vừa rồi Huyết Lãnh bị thương là vì khinh địch, để xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi, thực chất anh ta còn chưa phát huy toàn bộ thực lực.

Một người có thể đột phá gông xiềng và giới hạn của bản thân, đạt đến cảnh giới võ kỹ hoàn toàn mới thì sao có thể bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy?

Trong nhận thức của Ức Thư Huyên thì điều đó rất vô lý.

Đối diện với một quyền như thái sơn áp đỉnh, Trần Đức vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích, dường như anh không thấy một quyền kia, hay nói đúng hơn, anh vẫn còn chìm trong hồi ức.

“Trần Bát Hoang!”

Lục Phong sốt ruột hô to, ngay cả Trần Nguyên Bình cũng cảm thấy không đành lòng. Nói thật, dù vừa rồi chỉ là sai sót của Huyết Lãnh thì Trần Bát Hoang cũng đã chứng minh được thực lực bản thân.

Nếu người này không có bản lĩnh thật sự thì dù Huyết Lãnh có sai sót cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Chẳng khác nào con voi và sâu kiến, voi có sai đi nữa thì chỉ cần một động tác lơ đễnh của nó cũng đủ để giết chết lũ sâu kiến xung quanh.

Trần Nguyên Bình là một người trọng nhân tài, ông ta không mong Trần Bát Hoang chết.

Thế nhưng…

Trần Bát Hoang vẫn không hề nhúc nhích.

Có lẽ là thất thần, cũng có lẽ là sợ choáng váng.

Không biết anh đang suy nghĩ gì mà đứng như cọc gỗ.

Trong khi đó, một đấm của Huyết Lãnh đang lao thẳng đến, mang theo sự hung tàn cùng với linh khí sôi trào, nơi nó đi qua, cuồng phong nổi lên, quét ngang tất cả.

Khoảng cách giữa nắm đấm và đầu của Trần Đức đang ngày càng thu hẹp.

Đã gần đến mức có muốn tránh cũng tránh không được.

“Trần Bát Hoang, chết đi!”

Huyết Lãnh lộ vẻ âm u và vô tình, hắn không hề nương tay mà dồn hết sức vào một đấm này. Từng con chữ lạnh lẽo bật ra từ cổ họng hắn.

“Haiz!”

Ba người Ức Thư Huyên, Trần Nguyên Bình và Lục Phong gần như nhắm mắt lại, vô thức lùi ra xa. Nếu một đấm này đánh trúng đầu Trần Đức thì đầu người thanh niên này sẽ nổ tung tóe như một quả dưa hấu, bọn họ không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

“A…”

Đột nhiên…

Ngay khi bọn họ muốn nhắm mắt lại thì Trần Đức vốn đứng sững trên lôi đài thình lình ngẩng đầu, đôi mắt không chút cảm xúc của anh nhìn thẳng vào Huyết Lãnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play