Hắn muốn nhìn thấy Trần Bát Hoang chết.
Kể cả Cao Viễn, Cổ Lâm, người của nhà họ Vân và nhà họ Thành cũng thế…
Bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ xấu xí, ghê tởm của Trần Đức khi chết.
“Cậu Trần…”, sắc mặt Kỳ Hàn cực kỳ khó coi, trong lòng hắn cảm thấy rất căng thẳng.
Mấy người Đàm Thu, Trương Tử Đằng và Giang Hồ Hải cũng căng cứng người, tim bọn họ gần như ngừng đập, vô cùng căng thẳng.
Hai người Âu Dã Thanh Vũ và Lữ Đông Dã cũng thế, nói thật, con người Trần Bát Hoang không tệ, bọn họ đều không mong muốn anh xảy ra chuyện.
Dưới đài luận võ, mọi người đều tập trung vào khu vực trung tâm đang bị bụi mù bao phủ, hồi hộp chờ đợi kết quả.
Tuy nhiên…
Hầu hết mọi người đều cho rằng cái tên Trần Bát Hoang không biết trời cao đất dày kia không chết thì cũng trọng thương. Tuy là vậy, nhưng bọn họ vẫn muốn tận mắt nhìn thấy.
Đá vụn, tro bụi từ từ rơi xuống đất.
Thời gian dần trôi qua, trên đài luận võ…
Bỗng nhiên…
Một bóng người văng ra từ màn tro bụi, hệt như một khối đá ném thẳng xuống rìa lôi đài.
Trong tay người nọ…
Không có đao!
Trên người hắn toàn là máu, một vết đao sâu hoắm trước ngực, nhìn thấy mà giật mình. Hắn rơi xuống, kéo theo đó là máu tươi chảy tràn trên nền nhà.
Sau khi rơi xuống đất, hắn không dừng lại mà tiếp tục lăn lông lốc ra khỏi lôi đài theo quán tính. Nơi mà hắn lăn qua để lại một vết kéo dài.
Rầm!
Chưa đến một giây, bóng người kia đã rơi khỏi võ đài cao năm mét.
Gạch lát nền bị nện vỡ nát thành từng mảnh.
Khó khăn lắm bóng người kia mới dừng lại được.
Vừa khéo…
Hắn dừng lại ngay trước người Ức Thư Huyên.
Cách cô ta còn chưa đến một mét.
Mọi người vô thức cho rằng đó là Trần Bát Hoang.
Trên mặt Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm xuất hiện sự hưng phấn, bọn họ mừng như điên, đang định mở miệng châm chọc vài câu.
Có điều…
Ngay sau đó, khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, nụ cười đắc ý và phách lối trên mặt bọn họ thoáng cứng lại.
Không chỉ bọn họ, kể cả những võ giả có mặt dưới đài cũng lộ vẻ kinh ngạc, thảng thốt và không dám tin vào mắt mình.
Bởi vì bóng người kia…
Rõ ràng… rõ ràng… là Huyết Lãnh.
“Không, chắc chắn là nhìn nhầm!”, Cổ Thông Thiên xoa xoa mắt, rồi lại mở ra lần nữa.
Không thay đổi.
Vẫn là Huyết Lãnh.
Nhưng…
Đao của hắn…
Mất rồi.
Không biết nó đang ở đâu.
Đao đâu rồi?
Đây chính là điều mà tất cả mọi người đều thắc mắc. Cây đao to mà hắn vẫn luôn xem trọng đâu mất rồi?
Một giây sau, đáp án hiện ra.
Trong màn bụi mù…
Một bóng người xuất hiện, trong tay người nọ cầm một thanh đao kiểu Nhật đã bị nhuộm đỏ, máu không ngừng men theo lưỡi đao nhỏ xuống.
Máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống như nước mưa, phút chốc ướt đẫm võ đài.
“Trần Bát Hoang!”
Nhìn thấy bóng người kia, một vài người quen, biết và có nghe qua tên Trần Đức đều vô thức thốt lên ba chữ kia.
Nhất thời, mọi người cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đã xảy ra chuyện gì? .
||||| Truyện đề cử:
Thần Cấp Ở Rể |||||
Huyết Lãnh…
Thất bại ư?
“A… a… a…”, vì kinh hãi quá đỗi mà toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng gào rú thảm thiết của Huyết Lãnh. Người hắn cong lại như con tôm luộc, cả người run lên từng hồi, dường như phải chịu đựng đau đớn khó có thể chấp nhận được.
Tiếng gáo rú thê thảm chói tai khiến da đầu mọi người tê rần, chỉ nghe thôi cũng có thể cảm giác được những đau đớn mà hắn phải chịu.
Lúc này, mọi người mới chú ý đến, trên người hắn không chỉ có vết đao trước ngực, mà vai trái còn có một lỗ thủng, rõ ràng là do đao đâm xuyên qua, lộ rõ cả xương trắng hếu, trông rất đáng sợ.
Dường như vết thương kia ở ngay động mạch chủ, cho nên máu không ngừng tuôn ra, thoáng chốc đã nhuộm đỏ nền nhà. Giờ phút này, trông Huyết Lãnh vô cùng thê thảm.
Hai mắt Trần Nguyên Bình giăng đầy tơ máu, đầu óc ông ta trở nên trì độn, trái tim như muốn nổ tung trong lồng ngực. Ông ta đứng như hóa đá, ngơ ngác nhìn thảm trạng của Huyết Lãnh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ức Thư Huyên cũng tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi. Huyết Lãnh gục xuống trước mặt cô ta, cô ta có thể thấy rõ vết thương trên người hắn, cũng nghe được mùi máu tươi gay mũi. Tay cô ta bấu chặt vào thành ghế, biểu cảm trên mặt dường như đông cứng lại.
Mặt Lý Tử Tinh đỏ ửng đến mang tai, hắn ta đứng ngây ra như phỗng, đầu dường như muốn nổ tung, ngơ ngác không biết phải làm sao. Kết quả này chênh lệch quá xa so với tưởng tượng của hắn.
Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm bị dọa tái mặt, bọn họ cũng run lên hệt như Huyết Lãnh, biểu cảm trên mặt vô cùng vi diệu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao đao của Huyết Lạnh lại nằm trong tay Trần Bát Hoang?
Sao một Huyết Lãnh mạnh mẽ, bá đạo lại trở nên thê thảm như vậy?
Trần Bát Hoang bước đến bên cạnh Huyết Lãnh, mặt anh không có chút cảm xúc, sâu trong mắt tràn đầy âm u và lạnh lẽo.
Huyết Lãnh vốn không phải đối thủ của anh.
Ngay khi hắn rút đao ra, Trần Đức đã đoạt lấy cây đao kia.
Mọi người dưới đài chỉ nhìn thấy trên võ đài cát bụi mờ mịt, đất đá bay loạn, nhưng tất cả những thứ này không liên quan gì đế Huyết Lãnh, mà tất cả đều do Trần Đức gây ra.
Tuy rằng tốc độ của Huyết Lãnh nhanh, nhưng so với Trần Đức thì chẳng khác nào con kiến, toàn bộ quá trình cũng chỉ gói gọn trong việc rút đao bên hông ra.
Không hơn!
“Thời gian của mày rất quý, nhưng… thật xin lỗi, tao không thể giết chết mày ngay được”, Trần Đức cầm đao, giẫm lên máu tươi, bước từng bước đến trước mặt Huyết Lãnh.
Giọng anh rất bình thản, dường như đang nói chuyện nhà vậy, không có một chút dao động.
Nhưng…
Nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện dưới khuôn mặt bình tĩnh và lạnh lùng kia, sâu trong mắt anh tràn ngập sát ý cùng sự vô tình, như một cơn bão muốn cuốn phăng tất cả.
Khó có thể tưởng tượng được một người vẫn luôn trầm ổn và bình tĩnh như anh vì sao lại trở nên khủng bố và gần như mất khống chế như vậy.
Đao trong tay anh…
Quá quen thuộc!
Tuy trước kia, anh chưa từng nhìn thấy cây đao này, nhưng anh nhớ rõ cảnh tượng Trương Phàm và các anh em khác chết.
Anh nhớ rất rất rõ tử trạng của Trương Phàm khi đó.
Lúc đó, mặt cậu ta máu thịt nhầy nhụa, đã gần như không nhận ra được nữa. Mười ngón tay bị chặt đứt, hai cánh tay bị chặt làm bốn khúc.
Cảnh tượng khi đó vẫn hiện rõ mồn một trong đầu anh.