Thế nhưng, gã vừa đi được vài bước thì Trần Đức đã giơ chân đạp vỡ tim gan phèo phổi gã, nghiền ngẫm nhìn về phía ba người còn lại: "Còn ai muốn giúp vị Thành Bá Đạo này nữa không?"

Ánh mắt anh vừa lia đến, ba người kia đồng loạt lùi lại, rồi lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Thành Bá Đạo trợn to mắt, có... có... có vẻ sự đe dọa của nhà họ Thành cũng chẳng có tác dụng nào!

Ban đầu, ông ta còn bướng bỉnh, giãy dụa một chút. Nhưng giờ, nào còn dám chứ?

"Tôi... tôi lau...", Thành Bá Đạo xé một miếng vải trên người xuống, đi về phía linh thạch, cẩn thận lau chùi, không để sót dù chỉ một hạt bụi.

Mọi người xung quanh đều sợ ngây người.

Có ai thấy Thành Bá Đạo như vậy chưa?

Chưa ai cả!

Cả Vân Bắc này, ai dám bảo Thành Bá Đạo làm thế?

Cũng không có ai dám hết!

Dù là người trong mấy gia tộc lánh đời kia, chắc cũng chẳng dám bảo Thành Bà Đạo lui chùi, rửa ráy như một bề tôi như vậy ấy chứ!

Âu Dã Thanh Vũ bước đến trước mặt Trần Đức, nhỏ giọng nói: "Anh Trần, chúng ta đi mau đi. Nếu không thì lát nữa người nhà họ Thành sẽ đến đây đó!"

Là một thành viên trong gia tộc lánh đời, Âu Dã Thanh Vũ biết rõ sự đáng sợ của nhà họ Thành. Đừng thấy giờ nơi này tạm thời không có người nhà họ Thành, nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, chắc chắn mọi chuyện xảy ra ở đây sẽ rơi vào tai Thành Cực An.

Một khi người nhà họ Thành đến thì chắc chắn sẽ thành chuyện lớn!

Với thực lực bây giờ của Trần Bát Hoang thì chống lại nhà họ Thành sẽ chẳng có kết quả tốt lành gì.

"Ừ, đúng là cần phải đi".

Sau khi linh thạch được rửa sạch thì chỉ còn 1 tiếng, 5 giờ chiều nay, anh đã hẹn với Hình Tông Đài đến nhà tù Vân Bắc một chuyến.

Đây là chuyện lớn, không thể bỏ qua được.

50kg linh thạch với người thường thì rất nặng, nhưng với Trần Đức lại là chuyện nhỏ. Anh có thể xách nó một cách dễ dàng.

Sau đó, Trần Đức giơ chân đá một phát.

"Bốp!"

Thành Bá Đạo bay ngược ra xa, đập vào trong đống đá phỉ thúy thô, chết ngay tại chỗ.

Tiếp theo, anh xoay người liếc ba người còn sống:

"Ba người các người về nói cho nhà họ Thành, bảo Thành Cực An, người là tôi giết, nhớ kỹ, tôi tên là Trần Bát Hoang!"

Anh nhàn nhạt nói xong câu đó bèn không quay đầu lại rời đi.

Âu Dã Thanh Vũ sững sờ ở tại chỗ, gương mặt xinh đẹp đỏ rực, ngơ ngác, con ngươi mờ mịt, lộ ra vẻ khó tin.

Anh ta... thật sự không sợ nhà họ Thành ư?

Âu Dã Thanh Vũ ngẩn người một lát bèn đuổi theo.

Thành Bá Đạo đã chết, mắt thường có thể thấy được, ngực ông ta bị lõm xuống một mảng lớn, đầu gục xuống, nằm im không nhúc nhích. Dưới người chảy đầy máu tươi, nhuộm đỏ đống đá phỉ thúy thô và sàn nhà...

Thành Bá Đạo thật sự đã chết!

Đám đông vây xem hoàn toàn dại ra, Trần Đức đã đi một lúc lâu, nhưng cả cửa hàng vẫn chìm trong im lặng. Ngay sau đó... một người phụ nữ bỗng hét lên.

Tiếng hét chói tai ấy lập tức phá hủy sự yên tĩnh, thoáng chốc, cả cửa hàng lập tức bùng nổ!

Kế tiếp là cả con phố phỉ thúy thô, rồi thành phố Âu Hoàng cũng bùng nổ!

Thành Bá Đạo chết ở đây, có người vui vẻ, có người sợ hãi không yên.

Ba từ Trần Bát Hoang như một cơn lốc xoáy thổi đến tai các tỷ phú ở Vân Bắc. Bọn họ quả thật không thể tin được lại có người dám ra tay với người của nhà họ Thành ở ngay Vân Bắc!

"Xoảng!"

Tại nhà họ Thành, Thành Cực An ngồi trong phòng, một cái chén ngọc bị ông ta bóp nát, gương mặt già nua run rẩy nói: "Trần Bát Hoang, Trần Bát Hoang, hay cho một tên Trần Bát Hoang! Mày khinh người quá đáng!"

Ngực ông ta phập phồng, mãi một lúc lâu sau mới dần dần bình tĩnh lại, rồi nói với người đang quỳ trước mặt mình: "Thừa dịp chuyện này còn chưa lên men, cậu hãy đi phong tỏa tin tức lại, đừng để nó lan rộng ra. Ba người còn sống đi theo bên cạnh Thành Bá Đạo vào lúc sáng cũng giết luôn đi".

"Cái này..."

Người đàn ông quỳ một gối trước mặt ông ta kinh ngạc hỏi: "Thưa gia chủ, tại sao?"

Thành Cực An nhìn chằm chằm vào người đàn ông, không có trả lời gã mà mỉa mai ngược lại: "Bao giờ thì cậu học được cái thói hỏi tại sao thế?"

"Vâng, tôi sai rồi ạ!", người đàn ông lập tức cúi đầu đáp: "Tôi đi làm ngay đây ạ".

"Đợi đã".

Thành Cực An ngăn gã lại nói: "Thực ra, nói cho cậu biết cũng không sao. Nửa tháng nay, Lục Phong đều ở Vân Bắc. Thành Bá Đạo được tôi cử đi làm việc giúp Lục Phong. Nếu bị Lục Phong biết chút chuyện ấy cũng không làm xong thì ông ta sẽ nhìn tôi, nhìn họ Thành chúng ta thế nào?"

"Đến lúc đó, sẽ có ảnh hưởng rất lớn!"

"Vâng, tôi hiểu rồi ạ".

"Đi đi...", Thành Cực An phất tay nói.

Người đàn ông cũng không nói gì thêm, yên lặng rời đi.

Thành Cực An là gia chủ nên hiểu được một đạo lý, có một số người cảnh cáo thì dễ, nhưng nên giải thích thì phải giải thích. Nếu không thì chuyện giết người trong nhà như này sẽ khiến người khác thất vọng.

Một khi cấp dưới thất vọng thì ông ta và nhà họ Thành sẽ lục đục với nhau rồi dẫn đến suy bại của cả gia tộc.

Phải hiểu là nước có thể đưa đò đi, nhưng cũng có thể làm lật đò.

...

"Anh không sợ nhà họ Thành thật à?", khi ngồi trên xe về khách sạn, Âu Dã Thanh Vũ hỏi: "Hơn nữa, cục đá kia cũng quan trọng lắm hả?"

"Tôi chưa bao giờ sợ ai, chỉ làm việc theo con tim thôi", Trần Đức đáp: "Cục đá đó đúng là rất quan trọng".

"Thôi được rồi..."

Âu Dã Thanh Vũ im lặng, không nói thêm gì nữa. Song, cô ta cũng không về khách sạn, mà là đi đến một căn biệt thự mà mình bí mật mua.

Cô ta lo nhà họ Thành sẽ tìm tới cửa nên không thể không phòng.

Cùng lúc đó, Âu Dã Thanh Vũ cũng báo cho người đại diện mình hơi mệt nên muốn hủy buổi biểu diễn. Người mua vé vào cửa sẽ được trả lại số tiền gấp đôi giá vé và cũng bồi thường cho ban tổ chức.

Buổi biểu diễn bị hủy bỏ, cô ta chẳng những không kiếm được tiền, còn lỗ hơn 30 triệu tệ.

Có điều, chút tiền ấy cũng chẳng nhằm nhò gì với Âu Dã Thanh Vũ.

Các fan đều hỏi han Âu Dã Thanh Vũ bị làm sao, hy vọng cô ta có thể chăm lo cho bản thân và những người quan tâm đến mình.

Vừa đến nhà, Trần Đức đã nhận được điện thoại của Trương Thiên Dương.

"Cậu Trần, tôi đã điều tra được một chuyện về cục đá màu đỏ kia. Sau khi nó bị đào ra thì đã bị đưa về các địa phương ở Vân Bắc. Mấy ngày nay, không biết sao nhà họ Thành lại điên cuồng thu gom nó".

"Số lượng thì có khoảng hơn 500kg!"

"Cái gì?", Trần Đức kinh ngạc, từ khi ra tù tới nay, đây là lần đầu tiên anh kinh ngạc như thế.

500kg linh thạch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play