"5, 4, 3, 2, 1... Nhóc con, mày..."

Thành Bá Đạo đang định nói gì sau khi đếm ngược thì thoáng chốc một vệt sáng chợt lóe lên, ngay sau đó, lời nói kiêu ngạo vẫn còn dang dở của ông ta bỗng dừng lại.

Cùng lúc đó, cái chân ông ta gác trên linh thạch cũng gãy ngang đầu gối!

Nửa cái chân kia tách ra khỏi cơ thể, rồi từ trên linh thạch rớt xuống đất.

Phút chốc, vẻ mặt ngông cuồng của Thành Bá Đạo chợt cứng lại, sau đó bỗng trở nên dữ tợn, đau đớn, toát mồ hôi lạnh.

Giây tiếp theo.

"Á!"

Một tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, Thành Bá Đạo không đứng vững ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy cái chân bị đứt, đau đến nỗi lăn tới lăn lui trên mặt đất.

Im như chết....

Xung quanh bỗng chìm trong tĩnh lặng, cả trai lẫn gái đều trợn tròn mắt, không thốt nên lời!

Tên kia... bị điên rồi à? Thế mà lại dám ra tay với Thành Bá Đạo, với nhà họ Thành thật luôn?

Phải can đảm và khùng điên đến mức nào mới dám làm ra chuyện như thế cơ chứ?

Ông chủ mập mạp kia đang căng thẳng thì bỗng xảy ra cảnh tượng ấy. Ông ta lập tức sợ tới mức run bắn người. Sau đó, trực tiếp ngã xuống đất, ngất xỉu!

Âu Dã Thanh Vũ bụm miệng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, ngay cả cô ta cũng không ngờ Trần Đức lại dám ra tay...

Dù sao, Thành Bá Đạo cũng là người nhà họ Thành! Một gia tộc đứng đầu ở Vân Bắc!

Theo cô ta, mở buổi biểu diễn ở Vân Bắc mà lại đắc tội gia tộc đứng đầu nơi đây thì quả thật không phải lựa chọn sáng suốt...

Quan trọng nhất là, đắc tội nhà họ Thành là sẽ chết người!

"Sao lại xúc động như vậy chứ", đôi lông mày xinh đẹp của Âu Dã Thanh Vũ nhíu lại, vẻ mặt hơi khó coi, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ, sảng khoái như là hả dạ.

"Giết nó, giết nó cho tao!", Thành Bá Đạo gào lên, ông ta thật sự không nghĩ rằng Trần Đức sẽ ra tay. Hơn nữa, ông ta rõ ràng nhìn thấy thứ đối phương chém tới là một luồng khí kình!

Điều đó cho thấy anh cũng là một võ giả!

Võ giả thì sao? Cũng phải bị giết thôi!

Thành Bá Đạo rống lên, thực tế, không cần ông ta rống thì sau khi bốn người đi theo hoàn hồn lại cũng đã ra tay. Bọn họ bao vây Trần Đức, quyết tâm giết chết anh, giơ nắm đấm, chân, vuốt, chưởng kéo theo từng luồng linh khí dữ dội đập về phía Trần Đức!

Chẳng có gì để nói nữa, Trần Đức cũng ra tay.

Bốn người kia phối hợp cũng không ăn ý nên anh có thể bình tĩnh né tránh một cách dễ dàng. Cùng lúc đó, chỉ sau vài chiêu, họ đều bị thương nặng và bay ngược ra ngoài.

Bọn họ quá yếu, mạnh nhất cũng là Luyện Khí đỉnh phong thôi. Đối phó người thường còn được, chứ với Trần Đức thì dù là bốn người cùng lên cũng chẳng ăn ai.

Trần Đức chỉ mất chưa đến 10 giây để giải quyết họ.

Sự chênh lệch giữa Luyện Khí kỳ và Thông Mạch kỳ, đặc biệt là một Thông Mạch trung kỳ như Trần Đức thật sự rất lớn. Cùng là quyền đối quyền, nhưng đối phương lại đứt gân, gãy xương, máu me nhầy nhụa.

Người xung quanh đều xem ngây người, đặc biệt là Thái Khôn trong đám đông. Hắn ta nhìn mà hết hồn hết vía, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

May... may... may mà ban nãy có camera nên hắn ta không đụng vào tên nhóc đó thật, không thì sẽ có hậu quả thế nào đây?

Thái Khôn thật sự không dám tưởng tượng.

Một tên điên ngay cả Thành Bá Đạo cũng dám chọc thì sẽ sợ hắn ta chắc?

Thái Khôn run rẩy, lặng lẽ rời khỏi thành phố Âu Hoàng, rồi bỏ chạy mất dép!

Hắn ta thật sự sợ, thậm chí còn không dám liếc nhìn Trần Đức lấy một cái!

Vài giây sau, Trần Đức đi về phía Thành Bá Đạo.

Giờ đây, tâm trạng của Thành Bá Đạo cực kỳ phức tạp. Ông ta vừa đau, vừa kinh ngạc, lo lắng, hoảng sợ...

Tên điên!

Ông ta có thể khẳng định thanh niên trước mặt chính là một kẻ điên không coi nhà họ Thành và Thành Bá Đạo ông ta là cái đinh gì cả!

Đối mặt với Trần Đức đang bước về phía mình, ông ta dùng một chân không ngừng lết ra sau.

Nhưng mà, tốc độ lại quá chậm.

Thoáng chốc, Trần Đức đã bước tới trước mặt Thành Bá Đạo. Anh giơ chân lên, không chút do dự giẫm lên ngực ông ta: "Tôi ra lệnh rồi đánh ông đấy, ông có thể làm gì nào?"

"Ở trong mắt tôi, ông hẳn là phải sợ hãi".

Thành Bá Đạo run rẩy, cái mũ trên đầu đã rớt lộ ra ông ta là một tên đầu trọc, còn bị bệnh vảy nến.

Trước câu trả lời của Trần Đức, ông ta lại chẳng dám hó hé hay nói chuyện, gì mà bá đạo? Giờ phút này, ông ta đã hoàn toàn không còn vẻ bá đạo nào nữa.

Mà chỉ còn lại sợ hãi và sợ hãi!

"Mày... mày... rốt cuộc là ai!", Thành Bá Đạo ngước nhìn Trần Đức, trong lòng tràn ngập kiêng kỵ, khó thở hỏi.

"Tôi tên là Trần Bát Hoang, sao? Hỏi thân phận của tôi định trả thù hả?", Trần Đức cười, nụ cười vừa có chút đáng sợ lại hơi ngông cuồng.

Trần Bát Hoang?

Thành Bá Đạo lục lọi cái tên này trong đầu, nhưng lại chẳng nghe thấy bao giờ, cũng không có nghe nói nhà họ Trần nào. Mà các tỷ phú xung quanh cũng chưa từng nghe thấy tên này.

"Trần Bát Hoang... mày... mày muốn sao?", Thành Bá Đạo run rẩy, lắp bắp, dè dặt nói: "Nếu mày giết tao, tao... nhà họ Thành sẽ không bỏ qua cho mày..."

"Nhà họ Thành hử?"

Trần Đức như đang suy nghĩ cái gì đó, chẳng mấy chốc, anh đã nhấc chân lên.

Thành Bá Đạo tưởng sự đe dọa đến từ nhà họ Thành đã có tác dụng, vội bổ sung: "Đúng vậy, chính là nhà họ Thành. Tao là cháu ruột của Thành Cực An. Nếu mày giết tao, ông ấy... ông ấy sẽ tức giận... tức giận đấy!"

"Rồi, rồi, ông lại đây", Trần Đức đi đến trước linh thạch, vẫy tay với Thành Bá Đạo như đang gọi một con chó.

"Mày... làm gì?", Thành Bá Đạo tò mò, khó hiểu, cố nén cơn đau trên đùi hỏi.

"Rửa sạch cục đá này cho tôi", Trần Đức chỉ vào dấu chân và vết máu trên linh thạch nói: "Mau lên, thời gian của tôi có hạn thôi".

"Cái gì?", Thành Bá Đạo không ngờ Trần Đức lại bảo mình làm việc này. Một việc mà ông ta rất khó chấp nhận nổi.

"Ông Thành, ông... đừng nhúc nhích, tôi... để tôi làm cho!", một tên tôi tớ đang bị thương của Thành Bá Đạo ở bên cạnh vì muốn lấy lòng ông ta nên chủ động bước tới nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play