"Ừ, được, có lẽ chỉ khi nhìn thấy đầu của hung thủ, ông nội của con mới cảm thấy vui hơn và không tức giận", người già nói.

"Có điều, trước đó, con hãy đến nhà họ Kỳ một chuyến hỏi thử xem chuyện Kỳ Hàn chống lại nhà chúng ta, họ có biết không. Cũng hỏi thử xem họ có biết Kỳ Hàn đi theo một tên nhóc ngoài thế tục không".

"Vâng, con sẽ đi ngây bây giờ luôn!"

Trong không gian u tối, sau khi Thành Kỳ Võ đứng dậy, khuôn mặt cũng lộ ra theo, sắc mặt của gã hết sức âm trầm, trong mắt giăng đầy tơ máu.

Gương mặt gã hơi hao hao Thành Kỳ Văn, cũng để mái tóc húi cua, trên cổ đeo tượng Phật màu vàng. Nhưng, trên tượng Phật lại dính máu do khi chặt đứt tay của Majors thì không cẩn thận bắn lên.

...

Tại thành phố Tần, Kỳ Hàn bỗng đi đến biệt thự của Trần Đức, sau khi được Hồng Y thông báo bèn bước vào trong: "Cậu Trần, ban nãy bố tôi chợt gọi đến nói là có việc bảo tôi trở về một chuyến. E rằng mấy ngày nay sẽ không thể dạy Đàm Thu và Hà Đồn được".

"Anh cứ bận việc của mình đi, tôi sẽ bảo Giang Hồ Hải đến", Trần Đức nói: "Sau khi về thì giúp tôi điều tra thêm về người đã mua loại vải kia trong nhà họ Chu vào năm đó nhé".

"Được, cậu cứ yên tâm!"

Hôm đó, Kỳ Hàn trực tiếp rời khỏi thành phố Tần trở về thành phố Ninh An ở tỉnh Thượng Võ. Mà nhà họ Kỳ của hắn chính là ở tại thành phố Ninh An.

Vừa về đến cổng, Kỳ Hàn đã cảm thấy được bầu không khí có chút kỳ lạ, ngay cả bảo vệ ngoài cổng cũng nhìn hắn bằng ánh mắt quái quái như đang nhìn một người ngoài.

Đi vào trong đại sảnh, lại phát hiện bố mẹ, ông nội và các bậc cha chú trong gia tộc cũng tụ tập ở đây.

Cùng lúc đó, hắn còn thấy một người đàn ông để tóc húi cua, trên cổ đeo tượng Phật không thuộc về nhà họ Kỳ!

Người đó chính là Thành Kỳ Võ!

Kỳ Hàn khựng lại, khỏi nghĩ cũng biết sẽ gặp phải chuyện gì, nên bèn xoay người bước đi.

"Thưa cậu, xin dừng bước!", hắn vừa quay người lại đã có hai người cản trước mặt, chặn đường của mình.

"Cút!"

Kỳ Hàn hét lên, rút thanh kiếm gãy trên lưng ra đánh bay hai người đi.

"Kỳ Hàn!", một ông lão đầu tóc trắng xóa ngồi ở ghế trên cùng trong đại sảnh quát: "Mày về nhà cũng hỗn láo như thế hả? Có phải là muốn tao đây tự mình ngăn lại đúng không?"

Kỳ Hàn dừng lại, trên gương mặt kiêu ngạo không lộ ra vẻ gì, đành phải quay lại trong sảnh, nhìn ông lão tóc trắng kia chào: "Ông nội".

Hắn biết Thành Kỳ Võ ở đây, 80% là vì chuyện của Thành Kỳ Văn và Trần Bát Hoang. Nhưng, trước mắt nhiều người lắm miệng, nên không tiện để giải thích.

Thành Kỳ Võ ngồi im bên hông đại sảnh, nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như là không nhìn thấy Kỳ Hàn.

Ông lão tóc trắng uống miếng nước trà, rồi nhàn nhạt nói: "Quỳ xuống".

Kỳ Hàn không nhúc nhích, vẫn đứng thẳng nói: "Ông nội, có một số việc, con cảm thấy cần thiết giải thích riêng với ông!"

"Hỗn láo!"

Kỳ Thương Long ngồi chễm chệ trên ghế, nhìn chằm chằm vào Kỳ Hàn quát: "Nơi này là nhà họ Kỳ, tao là Kỳ Thương Long - gia chủ nhà họ Kỳ, là ông nội mày, bảo mày quỳ xuống là phải quỳ xuống, đâu ra nhiều chuyện như vậy?"

Ông ta lại nhìn về phía một người đàn ông trung niên nói: "Kỳ Ngọc Thư, lo mà dạy con của mày đi".

"Kỳ Hàn", Kỳ Ngọc Thư đi đến trước mặt Kỳ Hàn, thở dài nói: "Quỳ xuống đi".

"Bố, con không sai, tại sao phải quỳ?", Kỳ Hàn bình tĩnh nói.

Mặc dù Kỳ Thương Long là ông nội hắn, nhưng hắn và Kỳ Thương Long cũng không có tình cảm gì.

Đầu tiên, riêng con trai của Kỳ Thương Long đã có 7 đứa, 7 đứa con trai ấy lại tìm mười mấy hai chục người con dâu sinh bảy tám chục đứa cháu!

Riêng bố hắn là chỉ cưới một mình mẹ, cũng chỉ sinh một trai một gái.

Đủ loại lý do khiến hắn tuy có thực lực đứng thứ 10 trong thế hệ trẻ ở nhà họ Kỳ, nhưng lại không được coi trọng.

"Không sai?", Kỳ Thương Long thuận tay nắm lấy chiếc máy tính bảng ném thẳng đến dưới chân Kỳ Hàn: "Chính mày xem xem, mày xác đinh mình không sai?"

"Không cần nhìn, con biết là chuyện gì", Kỳ Hàn nói: "Con nói rồi, có một số việc muốn nói riêng với ông".

"Mày đi theo một thằng nhóc ngoài thế tục, làm mất mặt nhà họ Kỳ, còn giết người nhà họ Thành, còn gì để mà nói nữa. Mày coi gia pháp nhà họ Kỳ, đặt Kỳ Thương Long tao ở chỗ nào?"

"Con..."

Kỳ Hàn rất muốn nói Trần Bát Hoang là một người cực kỳ phi thường, trong mắt của anh Thông Mạch Đan chỉ là rác rưởi, tùy tiện là có thể lấy ra ba bốn mười viên!

Và chỉ mất có nửa tiếng đã sửa xong công pháp của nhà họ Kỳ!

Hắn cũng muốn nói nửa tháng trước, Trần Bát Hoang chỉ là một cao thủ Luyện Khí kỳ đỉnh phong, nhưng ngày hôm qua lại giết chết Thông Mạch Kỳ đỉnh phong Cát Hằng!

Thế nhưng, Kỳ Hàn lại không nói nên lời.

Trong đại sảnh, có cả hai mươi ba mươi người, người nhiều lắm miệng. Một khi nói ra những chuyện đó, ai biết họ sẽ làm ra điều gì?

Gặp được thiên tài kiểu đó, thường sẽ có hai lựa chọn.

Một là nhìn trúng anh ta, đào tạo và kết bạn làm thân với anh ta.

Hai là trở mặt, cướp sạch mọi bí mật trên người anh ta!

Một khi chọn sai thì cả gia tộc sẽ không còn đường lui, có trời mới biết đám người kia sẽ làm ra điều gì và lựa chọn như thế nào!

Huống chi, Thành Kỳ Võ còn ở đây!

Một người có lai lịch còn đáng sợ hơn nhà họ Kỳ đang ở đây thì sao hắn dám nói?

"Hôm nay, cậu Thành đến đòi một cái lẽ công bằng, mày làm mất mặt nhà họ Kỳ, giết người nhà họ Thành, to gan như thế thì còn gì mà giải thích nữa?"

Kỳ Thương Long quát: "Kỳ Sơn, nó không muốn quỳ thì con giúp nó đi!"

"Vâng, ông nội!"

Một người đàn ông trông khoảng 34 tuổi đi ra khỏi đám người, mắt hổ, mũi ưng, mặt mày chính trực. Hắn là đứa cháu lớn tuổi nhất của Kỳ Thương Long, cũng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ và được Kỳ Thương Long coi trọng nhất!

Thực lực của hắn đã đạt tới Long Tượng kỳ!

Đừng nói là trong thế hệ trẻ, ngay cả gia chủ hiện tại của nhà họ Kỳ là Kỳ Thương Long cũng yếu hơn hắn!

Hắn là người duy nhất trong nhà có tư cách và cơ hội đi đến Côn Luân Hư!

Vết thương ở ngực của Kỳ Hàn là do hắn dùng kiếm chém.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play