Sau khi trở về, chắc chắn ông ta sẽ phải đối mặt với một cơn giận dữ khủng bố đến từ nhà họ Thành!
Majors thật sự không dám tưởng tượng sau khi trở về sẽ gặp phải sự trừng phạt và hậu quả như thế nào.
Cao Sĩ Long cũng há hốc mồm, ông ta đã cố gắng khuyên bảo như thế rồi mà không ngờ Trần Bát Hoang vẫn khăng khăng ra tay!
Gương mặt ông ta giật giật, phút chốc không nói nổi nên lời! Mãi một lúc lâu sau mới thở dài.
"Anh Trần, anh gây ra họa rồi, họa lớn thật rồi...", Cao Sĩ Long run rẩy, hoảng sợ không thôi. Trần Bát Hoang đúng là kẻ điên, cái gì cũng dám làm!
Cao Sĩ Long chỉ để lại một câu như vậy rồi lái Land Rover Defender rời đi.
Ông ta phải về báo cáo với cấp trên đã.
Kỳ Hàn môi khô khốc, Trần Bát Hoang dữ dội ghê, ngay cả hắn cũng không dám giết Thành Kỳ Văn, mà anh lại chẳng chút do dự, dứt khoát ra tay.
Quyết đoán, tàn nhẫn, trí mạng!
Lại nhớ tới lễ mừng thọ 90 tuổi của Hàn Huyền Tông, hắn rất may mắn lúc đó mình đã không có sát khí với Trần Đức và quyết đoán đi theo, không có cứng đối cứng với anh.
Không thì, chắc chắn kết quả của hắn cũng chẳng tốt hơn Thành Kỳ Văn là bao đâu nhỉ?
Trước mắt bao người, Trần Bát Hoang nhấc chân về, để lại một dấu chân màu máu, rồi đi đến trước mặt Majors: "Về nhắn dùm tôi một câu, bảo nhà họ Thành là Thành Kỳ Văn đã chết. Nếu không muốn trả thù thì từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông. Còn muốn trả thù thì cứ việc tới, tôi đây không ngại diệt luôn nhà họ!"
Majors chậm rãi đứng dậy, chẳng nói câu nào, chỉ bảo các đồng đội đứng lên, lập tức rời khỏi đây.
Trên người họ đều có camera quay lại cả quá trình chuyện xảy ra ngày hôm nay. Ông ta phải mang về cho người nhà họ Thành xem, hy vọng có thể né được cơn giận của họ.
Sau khi Majors rời khỏi, Trương Thiên Dương vội bước tới bên cạnh Trần Đức: "Cậu Trần, tôi thật sự xin lỗi cậu về chuyện ngày hôm nay, lại khiến cậu phải ra tay, còn chọc tới một quái vật lớn như vậy nữa".
"Không sao".
Trần Đức xua tay: "Chỉ là một nhà họ Thành mà thôi, chẳng đáng gì đâu. Bảo người thu dọn chút đi, rồi làm lễ cưới tiếp".
Đây chắc chắn là một đám cưới khó quên, cả quá trình đều hơi áp lực. Nhưng lại chẳng ai dám rời đi, vẫn chờ đến lúc bữa tiệc kết thúc mới tan.
Sau đám cưới, Trương Tử Đằng nắm tay Đồ Thanh Thanh bước tới, quỳ xuống trước mặt Trần Đức, nói: "Anh Trần, cảm ơn anh!"
"Dù gì tôi với cậu cũng là bạn học, đừng nhắc lại chuyện trước đây nữa. Sau này, hy vọng cậu có thể sống tốt hơn. Đan dược và công pháp tôi đưa cậu phải luyện cho tốt, đợi cậu trưởng thành rồi, sẽ không phải chịu mối nhục như hôm nay nữa", Trần Đức nói.
"Vâng, anh Trần, Tử Đằng xin nghe!", tuy nói là bạn học, nhưng Trương Tử Đằng hoàn toàn coi Trần Đức như bậc đàn anh, người có ơn, người thầy của mình. Anh ta dập đầu thật mạnh xuống đất đáp.
Hôm nay, anh ta suýt nữa bị cướp dâu, Trương Thiên Dương còn bị người ta tát cho một cái. Suy cho cùng cũng là vì mình không đủ mạnh!
Trương Tử Đằng thầm quyết định, sau này sẽ không bao giờ xảy ra mối nhục như hôm nay nữa!
Anh ta không thể cứ núp sau bố mình được, mà phải đứng ra, cùng bố chống đỡ cả nhà họ Trương, khiến gia tộc ngày càng phát triển và cho vợ mình một cuộc sống thanh thản ổn định.
"Đứng lên đi!"
Trần Đức nâng Trương Tử Đằng dậy, rồi nói cho anh ta một số điều quan trọng trong quá trình tu luyện.
Còn Kỳ Hàn thì đi tìm Đàm Thu và Hà Đồn, bắt đầu không ngừng dạy bọn họ tu luyện.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Trần Đức bèn thay một bộ đồ mới rồi đến trường đón Tử Hàm tan học. Đây là công việc hằng ngày, không ai có thể thay thế được của anh.
"Anh Bát Hoang!", Tử Hàm đeo cặp tung tăng đi ra cổng trường, rồi nhảy vào lòng anh.
Trần Đức giơ tay ôm lấy cô bé: "Sao, hôm nay Tử Hàm có chuyện gì vui à?"
"Có, cô giáo dạy tụi em hát á. Anh Bát Hoang ơi, em hát cho anh nghe nhé", Tử Hàm nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền trông vô cùng dễ thương.
"Ừ", Trần Đức dịu dàng cười nói: "Nhanh nào, anh sốt ruột luôn rồi này".
"Không được, phải hôn Tử Hàm một cái thì em mới hát cơ!"
"Rồi, rồi, rồi, chụt!"
"Hì hì".
Tử Hàm vui vẻ cười: "Nghe nha".
Tử Hàm hắng giọng một cái, sau đó hát: "Một cây nho trước cửa, vừa nhú chồi non xanh, chú ốc sên cõng cái mai nặng trình trịch, bò từng chút một lên trên".
"Trên cây có hai chú chim vàng anh, líu líu lo lo cười nó..."
Trần Đức ôm Tử Hàm vừa đi về nhà vừa nghe cô bé hát.
Hồng Y ẩn núp theo sát đằng sau thấy cảnh tượng đầm ấm ấy, trong con ngươi tràn ngập vẻ khác lạ. Ở trước mặt Tử Hàm, cái tên Trần Bát Hoang tàn nhẫn, quyết đoán, một câu không hợp lập tức giết người kia chui đâu mất rồi?
Tại nhà họ Thành ở tỉnh Thành Võ.
Lúc này, bên trong phòng khách hết sức xa hoa của một kiến trúc giống như cung điện cổ đại, nguy nga lộng lẫy tràn ngập một áp lực đầy âm trầm khiến cả căn phòng trở nên âm u.
Rõ ràng có thể thấy được, trên mặt đất có một vết máu đỏ tươi, chói mắt.
Cuối vết máu là một người đàn ông phương Tây. Đó đúng là Majors - người đã đàm phán với Trần Đức lúc trước!
Giờ phút này, tay phải của ông ta đã bị đao chém đứt! Máu chảy ròng ròng, trông mà ghê người.
Thế nhưng, mặc dù đau đớn thấu tim, ông ta cũng không dám kêu la hay thậm chí là phát ra bất cứ âm thanh nào, mà chỉ có thể run bần bật!
Bởi vì ông ta sợ làm phiền đến một già một trẻ đang xem video trong phòng khách. Già khoảng 5 60 tuổi, trẻ khoảng 30 tuổi.
Video ghi lại cả quá trình mà Trần Đức ra tay trong đám cưới của Trương Tử Đằng ở khách sạn tại thành phố Tần.
Có điều, bất kể là già hay trẻ thì đều không lộ ra bất cứ vẻ mặt gì, trông vẫn bình tĩnh như không.
Mãi đến khi video kết thúc, người già mới chậm rãi nói: "Kỳ Văn đã chết, giờ dù có làm gì cũng không thể thay đổi được. Kỳ Võ, tuy bố và con không biết chuyện, nhưng cũng có một phần trách nhiệm, vì không biết dạy dỗ".
"Kỳ Văn rất được lòng ông nội, tạm thời thì đừng để ông ấy biết chuyện này, không thì e rằng ông ấy sẽ làm ầm lên khiến chuyện này đi quá xa".
"Bố, người yên tâm đi".
Mãi đến khi người già nói xong, chàng trai trẻ hơn mới nói: "Con sẽ tự mình đi đến Hoa Bắc một chuyến, mang đầu của tên Trần Bát Hoang kia về!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT