“Ha ha, tốt lắm!”

Hàn Huyền Tông cười sảng khoái, tất cả đều nằm trong kế hoạch và sự khống chế của ông ta.

Vừa cười, ông ta vừa chậm rãi bước đến chỗ mấy người Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Đàm Thu, Trương Ngọc Tiên và Hà Đồn.

Ông ta không nhìn bốn người Tiêu Mạn Y.

Trong suy nghĩ của Hàn Huyền Tông, đám người Tiêu Mạn Y, Hà Đồn,… chỉ là những con kiến, không đáng để ông ta quan tâm.

Lão tổ nhà họ Hàn cúi đầu, nhìn Trương Thiên Dương một lượt từ trên xuống dưới, rồi bình thản nói: “Tôi cho người bắt hết đám sâu kiến này, nhưng lại không bắt anh, anh có biết vì sao không?”

Trương Thiên Dương cảm thấy rất đau, đau đến mức không cách nào mở miệng nói chuyện được.

Ông ta hung hăng nhìn Hàn Huyền Tông.

“Bởi vì tôi e ngại nếu bắt anh, đám người này sẽ không dám đến tham gia tiệc mừng thọ”.

Hàn Huyền Tông nói toạc ra, không chút nào che giấu, mặc kệ những nhân vật nổi tiếng, giới nhà giàu và các ông trùm ở đằng kia có nghe thấy hay không.

Hiện tại, bọn họ đã đến rồi, muốn đi cũng đi không được nữa.

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bọn họ không có quyền phản bác, lại càng không có khả năng phản kháng.

Hàn Huyền Tông không quan tâm bọn họ nghĩ gì.

“Ý nghĩa sự tồn tại của các người chính là giúp tôi dẫn dụ Trần Bát Hoang, tuy nhiên, xem ra hắn ta không dám đến. Hắn ta không đến cũng không sao, trước tiên, tôi sẽ giết chết các người, rồi sau đó đích thân đi tìm hắn”.

Hàn Huyền Tông quay về chỗ của mình, cô gái bên cạnh thay ông ta rót rượu. Sau khi uống cạn rượu trong ly, ông ta thờ ơ nói: “Tạ Phương Thạch, mạng chó của bọn chúng… giao cho cậu”.

“Đa tạ lão tổ!”

Tạ Phương Thạch nhếch mép cười, trong tay gã bỗng xuất hiện một thanh loan đao có tính chất đặc thù. Loại loan đao này khá đặc biệt, chỉ cần đặt trước cổ rạch nhẹ một cái là có thể lấy đầu.

“Đừng, đừng”, là một người mẹ, khi nhìn thấy thanh đao kia, Trương Ngọc Tiên vô thức ôm chặt Hà Đồn.

“Nếu bà đã thích che chở người khác như vậy, thì tôi sẽ để bà chết trước, tôi không biết bà là ai, cũng chẳng biết sau khi bà chết, Trần Bát Hoang có đau lòng hay không”, Tạ Phương Thạch nói một cách tàn nhẫn.

“Đành chịu thôi, ai bảo Trần Bát Hoang từng đến nhà các người chứ? Hắn đã giết bố tôi, thế nên, những người quen biết hắn, dù chỉ có một chút quan hệ, cũng phải chết”.

“Đáng tiếc thay, bà là người đầu tiên!”

Tạ Phương Thạch giơ loan đao lên, tiến đến gần Trương Ngọc Tiên.

“Đừng!”

Hà Đồn giãy dụa, trong mắt anh ta giăng đầy tơ máu, khàn giọng kêu la: “Giết tôi, giết tôi trước đi, van xin các người!”

“Mày đừng có gấp, sẽ tới mày thôi!”, Tạ Phương Thạch cười lạnh: “Tao là người thiện tâm, không thích nhìn cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nên bà ta phải chết trước, ngoan nào, đừng làm ồn!”

Gã vỗ nhẹ mấy cái lên mặt Hà Đồn, loan đao trong tay gã đã đến rất gần Trương Ngọc Tiên.

Mấy người Hà Đồn, Tiêu Mạn Y cùng Đàm Thu đều giãy dụa, muốn chạy đến giúp nhưng đã bị người phía sau giữ chặt, không cách nào nhúc nhích được.

Cả đám đau lòng nhắm mắt lại, không dám nhìn.

“Chết đi!”

Tạ Phương Thạch quát to một tiếng, lưỡi đao từ từ chạm vào da thịt Trương Ngọc Tiên, đã cứa rách phần da cổ.

“Rầm!”

Đúng lúc này, một tiếng nổ đột ngột vang lên.

Cổng lớn của trang viên nhà họ Hàn nổ tung, mảnh gỗ vụ bay lả tả đầy trời, hệt như mưa rơi.

Trong màn mưa hình thành từ gỗ vụn, một con dao găm rất bình thường xuyên qua tầng tầng trở ngại, đâm vào mi tâm Tạ Phương Thạch.

Tay Tạ Phương Thạch dường như bị kẹt, động tác của gã bỗng dừng lại.

Ngay sau đó, cả người gã đổ ầm xuống.

Đã chết đến mức không thể chết hơn được nữa.

Hà Đồn vội lao đến gỡ loan đao trên cổ Trương Ngọc Tiên xuống.

“Lão già kia, không phải ông muốn giết tôi à?”

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng rất có lực xuyên thấu vang vọng bên tai mọi người.

Tiếp đó, một bóng người dần dần hiện thân giữa một trời vụn gỗ.

Đó là một thiếu niên cao ráo, cân đối.

Trong tay anh nắm chặt một sợi xích sắt, mà đầu còn lại của xích sắt thì quấn quanh một cỗ quan tài.

Đó là một cỗ quan tài bằng đá.

Trước quan tài có một chữ “Thọ” cực kỳ bắt mắt được phun lên bằng sơn đỏ.

Mỗi một bước chân của anh khiến xích sắt va chạm tạo thành âm thanh “leng keng”, quan tài bị anh lôi theo sau dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

“Cậu Trần!”

“Bát Hoang…”

“Anh Bát Hoang…”

“…”

Mấy người Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Đàm Thu, Hà Đồn, Trương Ngọc Tiên vốn đang chờ chết, nhưng khi nhìn thấy Trần Đức, bọn họ vui mừng khôn xiết.

Trần Bát Hoang!

Rốt cuộc anh cũng đã đến!

Bên trong Hàn viên, sau khi nhìn rõ người thiếu niên và cỗ quan tài vừa xuất hiện, tất cả những người có mặt tại đây đều lộ vẻ kinh ngạc, tim như ngừng đập.

Có rất nhiều người từng gặp Trần Bát Hoang, đương nhiên, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Có điều, bọn họ thật sự không ngờ anh lại dám đến, dám xuất hiện ở chỗ này và trong tình huống sinh tử như thế này.

Không những thế, anh còn đem theo một cỗ quan tài.

Hôm nay là ngày đại thọ 90 của Hàn Huyền Tông, làm vậy chẳng khác nào rủa ông ta không thể qua nổi đại thọ 90. Hiển nhiên là muốn chọc giận ông ta, đến mức không chết không thôi.

“Đến thật rồi…”, Tưởng Sơ Linh mấp máy đôi môi đỏ mọng, cô ta còn tưởng rằng Trần Bát Hoang không dám đến, nào ngờ…

Tưởng Sơ Linh kinh ngạc nhìn ra cửa.

“Biết chắc là anh ta sẽ đến!”, trái lại, Cao Sĩ Long rất bình tĩnh. Ông ta đã đọc rất kỹ hồ sơ của Trần Bát Hoang, cho nên hiểu khá rõ tính tình của người đàn ông này.

Từ trước đến nay, anh ta vốn là một người rất ngại phiền phức, nhưng lại không hề sợ phiền phức.

Vù vù!

Khi tất cả còn đang khiếp sợ, bỗng chốc, Trần Đức vung vẩy xích sắt trong tay ngay trước mặt mọi người.

Xích sắt bắt đầu lay động, cũng không biết Trần Đức đã dùng bao nhiêu lực mà lại khiến cỗ quan tài đá nặng ngàn cân kia bị ném lên không trung, không ngừng bay lên hạ xuống theo nhịp tay anh, cứ như đang đẩy tạ vậy.

Thoáng chốc, quan tài bay loạn xạ, nện vào đám tay sai đang giam giữ mấy người Tiêu Mạn Y.

Cảnh này thật sự đánh mạnh vào thị giác, đối với Trần Đức, dường như cái quan tài nặng ngàn cân kia chẳng có chút kí lô nào, nó nhẹ như lông vũ, không ngừng nện về phía trước theo sự dao động của xích sắt.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Quan tài thật sự rất nặng, người bình thường không cách nào đỡ được.

Bảy, tám tên tay sai lập tức bị trọng thương, rồi bị đánh văng ra ngoài, miệng không ngừng hộc máu, sau đó ngã lăn ra đất, đẩy ngã mấy cái bàn lớn, khiến người ngồi trong bàn hoảng hốt lui ra sau.

“Ầm!”

Tiếp đó, cỗ quan tài kia nện mạnh xuống đất.

Lúc này, Trần Đức đã đứng chắn phía trước đám người Trương Thiên Dương. Anh nhìn thẳng vào Hàn Huyền Tông đang ngồi trên đài cao: “Hàn Huyền Tông, không phải ông đang đợi tôi à? Trần Bát Hoang đến rồi, tôi đứng ở đây, ông đến giết thử xem!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play