Ông ta và Trần Bát Hoang có mối quan hệ thân thiết, theo như sắp xếp của Hàn Huyền Tông, rõ ràng là muốn loại bỏ ông ta. Sau buổi tiệc mừng thọ này, chắc chắn nhà họ Trương sẽ bị chèn ép, phải đổ máu, thậm chí là tử vong.
Ông ta phải đứng ra nói chuyện.
Ông ta đứng dậy, ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm Hàn Huyền Tông đều tập trung trên người ông ta.
“Chủ tịch Trương, vậy mới đúng chứ!”, Đàm Thu lớn tiếng nói: “Không thể khuất phục như mấy con rùa đen thế được”.
“Bốp!”
Tạ Phương Thạch lại tát một cái vào mặt Đàm Thu, lạnh lùng nói: “Giờ chưa đến phiên mày nói chuyện, nếu còn ngoan cố, tao cắt lưỡi mày”.
Ánh mắt Trương Thiên Dương lóe lên tia kiên định, mở miệng nói: “Lão tổ Hàn, ông đúng là lớn lối, muốn nuốt trọn ba thành phố à? Cục diện của ba thành phố sao lại do một mình ông định đoạt được chứ?”
“Đúng vậy!”
“Đúng vậy, từ trước đến nay ba thành phố vẫn luôn phát triển tự do”.
“Tôi cũng thấy không ổn!”
“Tôi cũng phản đối!”
“Đúng, tôi cũng phản đối”.
“…”
Có Trương Thiên Dương dẫn đầu, những người phía dưới lập tức nhân cơ hội phản bác, bọn họ bắt đầu nghị luận, muốn dùng cách này để tỏ rõ sự bất mãn của mình.
“Ha ha…”
Hàn Huyền Tông cười lạnh, kế đó, ông ta nhấc chân, bước từng bước xuống đài, chậm rãi đi về phía Trương Thiên Dương.
Theo mỗi một bước chân của ông ta, âm thanh nghị luận, tiếng bàn tán xôn xao dần nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất, không nghe thấy gì nữa.
Một vài võ giả thuộc Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc nhìn về phía Trương Thiên Dương bằng ánh mắt thương hại.
Chẳng lẽ ông ta bị ngốc à? Tình huống hiện tại mà còn dám đứng ra?
Không nghe vừa nãy Hàn Huyền Tông nói gì à, hôm nay ông ta không ngại giết người, không sợ thấy máu, còn xem đó là xung hỉ đấy!
Cách đó không xa, Trương Thiên Dương híp mắt, ngay lập tức, cảm giác bất an trào dâng trong lòng.
Quả nhiên, vài giây sau, Hàn Huyền Tông dừng bước, ông ta tựa như một ngọn núi cao đứng chắn trước mặt Trương Thiên Dương.
Áp lực cực lớn tựa như sa mạc tuôn ra từ trên người Hàn Huyền Tông khiến Trương Thiên Dương có cảm giác ngạt thở, sắc mặt ông ta tái nhợt: “Lão tổ Hàn, ông… ông muốn làm gì?”
Đôi mắt già nua của Hàn Huyền Tông nhìn chòng chọc vào Trương Thiên Dương.
Ông ta cứ nhìn như thế mà không nói câu nào.
Không khí xung quanh dần lắng xuống, ông ta không lên tiếng, những người khác cũng không dám nói lời nào.
Bản thân Hàn Huyền Tông là một võ giả cực kỳ mạnh mẽ, khí thế trên người ông ta vô cùng đáng sợ, chỉ cần đứng đó thôi đã có thể khiến Trương Thiên Dương cảm thấy hô hấp khó khăn, gần nhân có thở ra chứ không có hít vào.
Đột nhiên!
Hàn Huyền Tông chộp lấy cổ áo Trương Thiên Dương, nhẹ nhàng nhấc ông ta lên như xách một con gà vậy, kế đó vung tay ném lên không trung.
Cuối cùng, Hàn Huyền Tông vung chân đá vào người ông ta.
“Bốp!”
Cú đá của Hàn Huyền Tông khiến cả người Trương Thiên Dương bị ném lên không, văng ra xa 3 – 4 mét, sau đó liên tục lăn mấy vòng rồi mới dừng lại trước người mấy người Đàm Thu.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết.
Đây là sức mạnh gì thế?
Chín mươi tuổi lại có thể nhẹ nhàng ném người khác lên không, sau đó đá bay.
Hơn nữa, còn không thở dốc lấy một cái, cứ như đó chỉ là hành động rất bình thường.
Mẹ kiếp!
Quá mạnh!
Tất cả những nhân vật nổi tiếng và giới nhà giàu có mặt tại đây đều hoảng sợ, da đầu tê rần, những người vừa phản đối Hàn Huyền Tông run lẩy bẩy, trái tim đập bang bang trong lồng ngực, gần như sắp vọt ra ngoài luôn rồi.
“Phụt!”
Trương Thiên Dương phun ra một búng máu, nhìn chằm chằm vào Hàn Huyền Tông.
“Chủ tịch Trương, ông sao rồi?”, Tiêu Mạn Y biến sắc, lo lắng hỏi.
“Không có…”
Trương Thiên Dương muốn nói không có việc gì, nhưng vừa nói được hai chữ thì lại ho ra máu, sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy.
Tiêu Mạn Y vội bò qua, đỡ ông ta dậy, thấp giọng nói: “Cố chịu đựng, nhất định anh ấy sẽ đến cứu chúng ta”.
“Vừa rồi hình như ông cũng phản đối?”, Hàn Huyền Tông quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên phát biểu sau Trương Thiên Dương: “Tôi nhớ không lầm thì ông là người nhà họ Cung ở thành phố Tần?”
“Tôi…”
Người đàn ông trung niên chỉ vừa nói được một chữ thì đột nhiên, Hàn Huyền Tông vung nắm đấm lên, nện mạnh vào đầu ông ta.
“Rắc!”
Ngay lập tức, trước mắt người đàn ông trung niên tối sầm, vị trí thái dương bị đánh trực tiếp biến dạng, vặn vẹo, lõm vào trong, xương sọ dập nát, đầu phình ra.
Phút chốc, người đàn ông họ Cung kia đã chết.
Những nhân vật lớn xung quanh hoàn toàn ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào nữa. Không chỉ riêng những người vừa lên tiếng, ngay cả những người không lên tiếng cũng biểu hiện vô cùng khó coi.
Ma quỷ!
Lão già này đúng là ma quỷ, chỉ một lời không hợp ý liền ra tay giết người.
Những người bình thường đến tham gia tiệc mừng thọ đều cảm thấy ngạt thở, sống lưng lạnh toát, mặt mày tái nhợt và tràn đầy hoảng sợ, cứ có cảm giác ngay một giây sau bản thân sẽ mất mạng.
Những võ giả của Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc thì tương đối bình tĩnh.
Thật ra, những gì mà Hàn Huyền Tông vừa thể hiện còn chưa đến 1% thực lực của ông ta.
“Tôi hỏi lại một lần nữa!”
“Ai tán thành?”
“Ai phản đối?”
Hàn Huyền Tông giết người như giết gà, mà vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Giọng ông ta trầm khàn, hệt như chuông đồng vang vọng bên tai mọi người.
Tất cả đều bàng hoàng, gần như vô thức thốt lên:
“Tôi tán thành!”
“Tôi cũng tán thành!”
“Tôi đồng ý với lão tổ Hàn, lão tổ thiên thu vạn tuế!”
“Lão tổ Hàn tài đức song toàn, chắc chắn có đủ khả năng chủ trì đại cục, lãnh đạo tỉnh Hoa Bắc của chúng ta”.
Đám nhân vật nổi tiếng cùng giới nhà giàu như chim sợ cành cong, không dám có chút do dự, người sau tiếp người trước bày tỏ quyết tâm.
Bọn họ đi đến ngày hôm nay không hề dễ dàng, đã phải trải qua vô số gian nan, trắc trở, gặp phải đủ thứ rắc rối, khó khăn lắm mới có được địa vị và tiền tài như hiện tại, bọn họ không muốn đánh mất tất cả, thậm chí là tính mạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT