“Yến Tử…”, lúc đó, Trương Ngọc Tiên rốt cuộc đã tới trước cửa nhà, tuy rằng đi từ tầng bảy xuống, nhưng bà cũng thở hào hển, mệt nhọc kêu con dâu hai tiếng, mặt mũi đỏ ửng, không ngừng ho khù khụ, ho đến nỗi muốn văng cả phổi ra ngoài.
“Dì Trương…”
Trần Đức vội vàng bước sang đỡ bà, lặng lẽ điểm vài huyệt vị ở vùng phổi, lúc này Trương Ngọc Tiên mới phục hồi trở lại, hớp hớp được vài hơi thở.
Khi đã dần bình phục, đầu tiên bà quay sang Thang Yến: “Yến Tử, đừng vậy mà, đừng động tay động chân, có chuyện gì từ từ nói, mẹ có thể khuyên bọn họ rời đi, con đừng nổi giận”.
“Này bà già, mấy người này là do bà cố ý gọi tới để chọc tức tôi đúng không?”, Thang Yến cầm chổi, giọng điệu nanh nọc, vừa nhìn thấy Trương Ngọc Yến cô ta liền nổi xung thiên, cho rằng tất cả đều là tại bà, cô ta tru tréo: “Mẹ nó, bà đây lâu lắm rồi chưa xử mụ chứ gì? Dám kêu người đến đây chọc điên bà?”
“Đệt mợ bà già, nếu không có bà đây thì mụ đã chết rấp ngoài đường rồi có biết không hả?”
“Bà là cái đồ ăn cháo đá bát không biết xấu hổ, còn dám dẫn người ngoài về bắt chẹt, chọc giận tôi?”
“Đúng, mục đích của tôi chính là cái nhà này, vì tiền giải tỏa di dời đó, thì sao hả? Nếu không ai thèm gả cho thằng con tàn phế nhà bà, còn phải ngủ với hắn?”
“Đúng là tức chết!”
“…”
Thang Yến hệt như một mụ đàn bà nanh nọc, ăn nói đối xử với mẹ chồng không chút cảm xúc, trước mặt Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh hễ mở miệng là mụ già kia, khép miệng là bà đây bà đó, luôn mồm chửi bới, lời lẽ khó nghe vô cùng.
“Mẹ… mẹ… Mẹ không có mà…”, Trương Ngọc Tiên lắp bắp, một người phụ nữ năm sáu chục tuổi như bà lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ đang rối rít thanh minh cho mình.
“Còn chối? Vậy hai người kia là ai hả? Heo hay chó?”, Thang Yến lau lau mắt kính, mặt mũi đầy vẻ ghê tởm: “Không bảo bọn nó cút đi?”
Trương Ngọc Tiên: “Yến Tử à, con nghe mẹ nói đã, bọn họ là…”
“Là cái con mẹ gì! Không bắt bọn nó cút đi thì bà cút đi cho tôi!”, Thang Yến rít lên, cây chổi trên tay vung lên, gần như định dùng hết sức lực đập xuống người Trương Ngọc Tiên.
“Thang Yến, đừng mà!”, cách đó không xa, Hà Đồn nóng ruột la lên, mặt mày đỏ lựng.
Nhưng mà…
Hai chân anh ta bị liệt thì có thể làm gì được?
Chỉ có thể giương mắt đau đớn nhìn Thanh Yến vung cái chổi lên quật xuống người mẹ ruột mình.
“Yến Tử…”, Trương Ngọc Tiên sợ hãi, vô thức né tránh.
Miêu Tiểu Thanh giật bắn mình, không ngờ có cô và Trần Đức ở đây mà người đàn bà này cũng dám ra tay, ác độc đến độ này quả là vượt quá nhận thức của cô rồi.
“Hừ!”
Lúc đó, Trần Đức hừ một tiếng, trong nháy mắt một tay bạt đi cái chổi đang quật xuống dì Trương, tay kia vung lên tát thẳng vào mồm Thang Yến.
“Chát!”
Một tiếng đanh gọn vang lên, mồm Thang Yến sưng vù, cô ta đơ người, sau đó cơn đau buốt bùng cháy, hai cánh môi bỏng rát, trông như hai thanh lạp xưởng bị nướng nứt nẻ, trông cực kỳ bắt mắt!
Mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng Thang Yến, cô ta vô thức nhổ một bãi nước bọt, đồng thời kinh hãi phát hiện, răng cửa hàm trên hàm dưới của cô ra cũng văng ra ngoài kèm theo máu tươi.
Thang Yến ngu người!
Hai mắt trợn trừng…
Cô ta nhìn bãi máu và bốn cái răng nhoe nhoét dưới đất, không dám tin vào mắt mình.
“Mày… mày… mày dám đánh tao?”, một lúc sau Thang Yến mới ngẩng đầu lên, trừng mắt dữ tợn nhìn Trần Đức, giọng nói run rẩy phều phào.
Cô ta vô thức vung tay định tát trả lại.
Nhưng mà…
Cánh tay vừa giơ lên chợt khựng lại, vì bị Trần Đức túm chặt.
“Cái tát vừa rồi mới là bài học nhập môn thôi, không muốn chết lập tức cút ngay!”
Trần Đức quăng cánh tay bẩn thỉu của ả ra, giọng lạnh như băng.
Đồng thời, anh liếc ả bằng ánh mắt sắc lẹm như hai dưỡi dao, Thang Yến sợ đến nỗi phải lùi về sau hai bước, bất giác rùng mình.
“Mày… mày… Hu hu hu… Thằng nhãi… Mày tiêu rồi… Mày chờ đó cho tao… Híc… mày chờ đó!”, Thang Yến tru tréo lên, mặt mày méo xệch, vội vàng vớ lấy di động trên số pha hấp tấp chạy ra ngoài, đứng ngoài cửa, gào thét lên như mụ điên.
“Mày sẽ phải hối hận… Tao sẽ bắt mày phải hối hận, mày có gan thì ở yên đó… không được đi!”
Nói đoạn, ả xoay người bước xuống cầu thang không dám nán lại lâu.
Bây giờ ả cần phải đến bệnh viện, đồng thời tìm người về trả thù!
“Loại đàn bà này không đánh không được, tốt nhất là ra đường bị xe tông chết cho rảnh. Hôm nay tôi được mở mang tầm mắt hoàn toàn rồi đấy!”, nhìn chằm chằm bóng lưng người vừa chạy khỏi, Miêu Tiểu Thanh chép miệng cảm khái, cô cũng cảm thấy hả giận, dù Trần Đức không ra tay, cô cũng không đứng yên nhìn.
Không chỉ vì cô quen biết với dì Trương, mà nếu đi đường gặp chuyện như vậy cô cũng không nề hà gì xông vào, loại đàn bà này hoàn toàn không cần thương hại hay tôn trọng gì cả.
“Chuyện… chuyện này…”, Trương Ngọc Tiên sợ đến cứng người, bà không ngờ Trần Đức lại đột ngột ra tay như vậy, mặt mày tái ngắt vì hoảng hốt: “Bát Hoang à, lẽ ra cháu không nên đụng vào nó, không nên…”
“Đúng vậy, Trần Đức, lẽ anh không nên…”, ngồi trên xe lăn, Hà Đồn cũng nói: “Nơi này là khu Bắc thành phố Tần, cô ta quen biết rất nhiều anh chị xã hội đen đó!”
“Bát Hoang, Tiểu Thanh, hai người mau chạy đi”, dì Trương lo lắng nói: “Chắc chắn là nó chạy đi kiếm người rồi, hai đứa mau đi đi, nếu không đến lúc nó dẫn người về thì không kịp đâu!”
Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh liếc nhau.
Lúc này họ đã hiểu vì sao Hà Đồn và dì Trương phải sống trong uất nghẹn như vậy.
Đầu tiên, có thể là vì tiền đền bù giải tỏa di dời mà Thang Yến mới đồng ý lấy Hà Đồn, thứ hai, ả ta có đám xã hội đen chống lưng, với hoàn cảnh của mẹ con dì Trương, rõ ràng không thể chống lại ả, sau khi được gả đến đây, hai người chỉ có thể mặc cho ả thao túng.
“Dì Trương, dì cứ yên tâm đi, không sao đâu”, Trần Đức cầm tay Trương Ngọc Tiên: “Vào trong trước đã, cháu khám bệnh cho dì”.
“Bát Hoang à, hai đứa mau chạy đi, không thì không kịp mất!”, dì Trương thở dài thườn thượt, bà hoàn toàn không có cách nào khác hơn đối phó với ả con dâu độc ác kia cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT