Vốn dĩ, anh đến đây là để tìm hiểu một số việc có liên quan đến thân thế của mình.
Nhưng hiện tại, những việc đó đã bị anh vứt ra sau đầu, điều duy nhất mà anh quan tâm lúc này chính là giải quyết vấn đề của dì Trương.
Bất kể hôm nay có thu hoạch được gì hay không, anh đều phải sắp xếp ổn thỏa cho bà ấy.
Bằng không, anh khó mà yên lòng được.
“Được!”, Miêu Tiểu Thanh gật đầu. Là phụ nữ, cô cũng thấy chướng mắt, cô cảm thấy cần phải đi một chuyến xem xem tình huống cụ thể như thế nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hai người lần lượt đi xuống lầu.
“Bát Hoang, Tiểu Thanh…”
Ánh mắt Trương Ngọc Tiên tràn đầy lo lắng, bà ấy hiểu rất rõ con người Thang Yến, vì lo sợ hai người bị cô ta ức hiếp nên vội vã đuổi theo.
Có điều, tốc độ của bà ấy quá chậm, không đuổi kịp bọn họ. Không thấy được hai người Trần Đức, bà ấy đành phải men theo hành lang từ từ đi xuống, hy vọng có thể kịp thời ngăn chặn Thang Yến làm bậy.
“Cộc cộc cộc!”
Tầng ba…
Trần Đức bước đến trước cửa, đưa tay gõ.
“Chuyện gì?”, Thang Yến mở cửa ra, nhíu mày hỏi: “Không phải các người đi gặp bà già kia à, sao lại quay về đây?”
“Lần này đến là để tìm cô!”
Trần Đức bắt lấy cạnh cửa, tay còn lại đẩy cửa ra, dẫn theo Miêu Tiểu Thanh đi thẳng vào trong.
“Các người làm gì? Ai cho các người vào đây, đây không phải là nhà của các người!”, sắc mặt Thang Yến lập tức thay đổi, cô ta đã nhận ra hai người này muốn đến gây sự: “Nếu không ra ngoài, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Thang Yến, có chuyện gì vậy”, buồng trong vang lên tiếng một người đàn ông. Kế đó, người nọ đẩy xe lăn đi ra. Anh ta gầy giơ xương, sắc mặt xanh xao, vàng vọt.
Nhìn thấy Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh, anh ta lập tức nhận ra: “Tiểu Thanh, sao cô lại đến đây?”
“Tôi đến thăm dì Trương!”, Miêu Tiểu Thanh nghiêm mặt, hiện tại cô cũng không giả cười nổi nữa: “Hà Đồn, sao anh có thể nhẫn tâm để dì Trương ở trên sân thượng như vậy?”
“Hà Đồn, anh còn nhớ tôi không?”
Trần Đức đứng thẳng người, hai mắt dần nóng lên, mở thấu thị nhãn, trước tiên quan sát hai chân của Hà Đồn.
Cũng may, tuy xương đã bị hoại tử đôi chút, nhưng với bản lĩnh của anh thì vẫn có thể cứu được.
Có điều, không biết người này có đáng được cứu hay không?
“Anh là…”, Hà Đồn nhìn chằm chằm vào Trần Đức một lúc lâu, rốt cuộc, trên mặt anh ta cũng lộ vẻ mừng rỡ: “Trần Đức, Trần Bát Hoang! Anh là Trần Bát Hoang!”
“Đúng, chính là tôi!”, Trần Đức cau mày: “Tôi đến thăm dì Trương, tốt nhất anh nên giải thích rõ chuyện này với tôi!”
“Việc này…”, Hà Đồn nhíu mày, liếc nhìn Thang Yến. Sắc mặt anh ta không được tốt cho lắm.
“Giải thích cái gì? Trần Bát Hoang à? Hừ, tôi là Trần Cửu Hoang đây này, đây không phải nhà anh, đừng có mà ra oai, hiểu không hả? Mau cút ra ngoài cho tôi!”
Thang Yến đeo kính, mặt cau có, thân hình cô ta có hơi đầy đặn, dáng vẻ hung hăng, dữ tợn, lại vô cùng kiêu ngạo: “Nhà chúng tôi có thế nào thì đó cũng là chuyện của chúng tôi, không cần một người ngoài như anh khoa tay múa chân!”
Giọng Thang Yến cực kỳ chói tai và cũng rất khó nghe.
Trần Đức không để ý đến cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Hà Đồn.
Đối với anh, thái độ của Hà Đồn rất quan trọng.
“Bát Hoang, hai người… haiz… hai người đi đi, nếu không…”, Hà Đồn liếc nhìn Thang Yến, muốn nói lại thôi.
“Nói đi, sợ cái gì?”, Thang Yến không chút kiêng nể: “Bằng không, các người đừng hòng rời khỏi đây, chớ có tưởng anh là đàn ông, tôi là phụ nữ thì có thể dễ dàng ức hiếp tôi. Thang Yến này không phải người dễ bị ức hiếp thế đâu, tôi cho các người năm giây, mau cút ra ngoài!”
“Sau năm giây, nếu các người không đi, tôi không chỉ gọi người đánh các người, mà còn đánh luôn bà già kia và cả tên Hà Đồn này. Lũ hèn nhát các người đừng mong sống yên ổn!”
Nơi nào đó sâu trong mắt Trần Đức ngày càng lạnh lẽo.
Hiện tại, anh đã thấy rõ.
Một mình Thang Yến làm chủ cái nhà này, cô ta hoàn toàn không xem hai mẹ con dì Trương và Hà Đồn là con người.
Từ giọng điệu của cô ta, có thể thấy được đối với hai mẹ con Hà Đồn, cô ta muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng.
Lại nói, Trương Ngọc Tiên mắc bệnh lao phổi, bệnh tình ngày càng nguy kịch, hành động bất tiện.
Còn Hà Đồn thì quanh năm phải ngồi trên xe lăn, đối với anh ta, có thể đứng lên đã là một chuyện vô cùng xa xỉ.
Trong tình huống như vậy, thử hỏi sao hai mẹ con họ không bị ức hiếp cho được?
Chắc chắn, trước khi kết hôn, Thang Yến đã che giấu rất kỹ.
“Thang Yến”, Miêu Tiểu Thanh lạnh lùng nói: “Cô không được quá đáng, đây là nhà của dì Trương và Hà Đồn, không phải do cô định đoạt!”
“Ha ha, một bà già cùng một tên tàn phế, lời bọn họ có giá trị à?”, Thang Yến tỏ vẻ khinh thường: “Để tôi nói cho các người biết, bây giờ cái nhà này là do tôi quyết định, sao hả?”
“Nếu không có tôi, anh ta đừng mong có cơm ăn, còn bà già kia, không biết bà ta đã sớm chết ở xó xỉnh nào rồi. Các người nghĩ xem, có ai chấp nhận gả vào cái nhà này hả?”
“Chẳng lẽ trước khi kết hôn, cô không nắm rõ tình hình nhà họ à? Nếu cô không muốn, bây giờ có thể ly hôn”, Miêu Tiểu Thanh không chút nể mặt, lạnh lùng nói: “Cô thấy nhà dì Trương nằm trong khu quy hoạch, vì khoản tiền bồi thường kia nên mới chịu gả đến đây đúng không?”
“Dì Trương năm nay đã gần 60 rồi, năm ngoái, tôi gặp bà ấy, bà ấy còn rất khỏe mạnh, còn Hà Đồn, tuy anh ấy không đi đứng được, nhưng mặt mày hồng hào, khỏe khoắn, cô nhìn xem, bây giờ anh ấy ra nông nỗi nào rồi?”
Miêu Tiểu Thanh gằn giọng: “Cô nói ra những lời như vậy mà không thấy ngượng à?”
Nếu muốn đấu võ mồm thì tài ăn nói của Miêu Tiểu Thanh có thể bỏ xa Thang Yến 100 con phố, chỉ hai ba câu đã khiến cô ta á khẩu, không nói nên lời. Nghẹn cả buổi, cuối cùng, Thang Yến tức giận xách cái chổi bên lại lên: “Có cút đi không hả, mau cút đi, nếu không chớ trách tôi không khách sáo!”
“Thang Yến!”, thấy thái độ của Thang Yến, Hà Đồn nhịn không được gầm lên một tiếng, tuy nhiên, ngay sau đó, anh ta nhẹ giọng nói: “Cô có thể khách sáo một chút được không? Đó là bạn của tôi!”
“Đám bạn… heo chó của anh thì liên quan gì tôi?”, mặt Thang Yến đỏ bừng, cô ta mặc kệ Hà Đồn, quát to: “Cút, mau cút ra ngoài cho tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT