Vừa nuốt xuống chưa đến 1 phút, Tạ Phương Kiệt đã cảm giác được một luồng sức mạnh nóng rực như vô cùng vô tận để hắn tiêu xài dâng lên trong cơ thể.
"Đây là cảnh giới vận khí sao? So với trước thì mạnh hơn rất rất nhiều...", Tạ Phương Kiệt trầm giọng nói, cảm giác được sức mạnh trong cơ thể, ánh mắt lộ ra vẻ phấn khích, chủ động giơ lên nắm tay.
Có hai điều mà Tạ Phương Kiệt đắc ý nhất. Đầu tiên là kiếm của hắn, sau đó là nắm tay!
Cùng một cảnh giới, nhưng hắn có thể phát huy ra sức mạnh mạnh hơn người khác một nửa!
Thường một quyền của võ giả cảnh giới vận khí có sức mạnh khoảng 1000kg, mà hắn lại có thể đấm ra 2000kg. Đây là thiên phú của hắn, cũng là một trong những lý do Tạ Phương Kiệt được Vân Huyền Thương Không nhận làm đệ tử!
"Vèo!"
Nắm đấm của hắn xẹt qua không khí như một tảng đá lớn bay thẳng về phía Trần Đức!
Sức mạnh của một quyền ấy không ngừng cô đọng lại ở giữa không trung, chỉ trong thời gian ngắn đã đạt tới đỉnh. Rõ ràng chỉ là một quyền, nhưng lại như một cây búa khổng lồ rít gào bổ thẳng về phía Trần Đức. Hầu như không ai có thể nhìn thẳng vào sức mạnh kinh khủng đó.
Chẳng mấy chốc, một quyền ấy chỉ còn cách Trần Đức không tới nửa mét.
Đúng lúc này, Trần Đức cất con dao găm trong tay đi, cũng giơ tay lên, bước tới trước, đấm thẳng vào nắm tay của Tạ Phương Kiệt.
"Đấu quyền với tao? Trần Bát Hoang, mày chán sống hả!", Tạ Phương Kiệt cười gằn, hắn không ngờ Trần Đức lại kiêu ngạo như thế, chẳng thèm dùng thanh kiếm của hắn và dao găm của bản thân, mà lại đấu quyền với mình.
"Ầm!"
Hắn vừa nói xong, hai nắm tay đã đấm vào nhau, không trung như có một vụ nổ mạnh. Sau đó, một cảnh tượng đáng sợ lập tức xuất hiện.
Bịch, bịch, bịch!
Dưới nắm đấm của Trần Đức, Tạ Phương Kiệt liên tục lùi lại cả vài chục bước. Mà lúc này, tay của hắn lại run lẩy bẩy.
Rõ ràng có thể thấy được nắm tay của hắn đã nứt toạc, máu thịt, xương cốt như bị nghiền nát, hoàn toàn biến hình. Da tróc thịt bong, máu tươi bầy nhầy, cốt cách trắng bóc lộ ra trước mắt mọi người.
"Á!"
Tạ Phương Kiệt phát ra một tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết, ôm lấy bàn tay của mình, toát mồ hôi lạnh. Trong mắt hằn lên vẻ dữ tợn, đau đớn hét lên điếc cả tai.
"Chẳng phải nói muốn tao chết sao? Nào, tới nào!"
Chỉ thoáng chốc, Trần Đức đã đuổi theo, giơ tay đấm ra một quyền về phía đầu của Tạ Phương Kiệt.
Tạ Phương Kiệt giật mình hoảng sợ, muốn né đi, nhưng tốc độ của một quyền đó quá nhanh, hắn hoàn toàn không kịp né. Thế nên, hắn chỉ có thể giơ bàn tay còn lại lên, dằn nỗi sợ hãi xuống, đón đỡ.
"Ầm!"
Chẳng hề bất ngờ, Tạ Phương Kiệt lại lùi ra sau, bàn tay kia cũng da tróc thịt bong, máu me nhầy nhụa, trông vô cùng thê thảm.
Sau đó, trong tay Trần Đức chợt xuất hiện một con dao găm, dùng một tốc độ và góc độ quỷ dị, lóe lên vẻ sắc lạnh đâm vào cổ Tạ Phương Kiệt.
Thoáng chốc, phụt!
Một tiếng bắn máu vang lên, con dao găm bình thường kia đã đâm vào cổ Tạ Phương Kiệt, máu phun ra, nhiễm đỏ cả cổ hắn. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Có điều, nó cũng không có giết chết hắn.
Thủ đoạn của Trần Đức cực kỳ quỷ dị và xảo diệu, rõ ràng mũi dao đã đâm vào cổ, nhưng lại không tổn hại đến mạch máu và dây thần kinh trí mạng của Tạ Phương Kiệt.
Đương nhiên, nếu Trần Đức muốn thì chỉ cần tùy tiện nhúc nhích lưỡi dao là đã có thể lập tức lấy mạng hắn.
Trong đôi mắt của Tạ Phương Kiệt trần ngập nét hoảng sợ, kinh khủng. Lúc này, khi đối mặt với Trần Bát Hoang, hắn đã cảm giác được sự đe dọa của cái chết. Tuy hắn biết trước mắt vẫn chưa chết, nhưng hắn dám khẳng định, thanh niên kia chắc chắn có thể giết chết mình.
Đến tận giờ mà hắn vẫn không tài nào tin nổi, một võ giả ngoài đời lại mạnh như vậy. Ngay cả khi hắn dùng thuốc tăng lên thực lực thành cao thủ vận khí thì vẫn không phải đối thủ của anh ta!
Chuyện này, đã vượt qua khỏi sự hiểu biết của hắn về thế giới ngoài kia!
"Muốn sống không?", Trần Đức nhìn hắn, bình tĩnh lạnh lùng hỏi.
"Mày... muốn sao?", Tạ Phương Kiệt run rẩy hỏi một cách hết sức dè dặt. Hắn sợ nếu dùng sức thì con dao trên cổ sẽ lấy đi tính mạng của mình.
"Quỳ xuống, nhận thua!", Trần Đức nhìn hắn, nói với giọng không chút dao động.
"...", vẻ mặt Tạ Phương Kiệt không còn chút máu, ngay cả bờ môi đỏ hồng cũng trắng bệch, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Đức.
Khóe miệng hắn run rẩy, đôi bàn tay biến hình không ra hình thù, không ngừng nhỏ máu. Trong con ngươi tràn ngập sự không cam.
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Phương Kiệt vẫn luôn hết sức kiêu ngạo!
Từ khi hiểu chuyện, hắn đã được Vân Huyền Thương Không huấn luyện. Năm 16 tuổi, chính thức bước vào con đường võ giả. Đến nay là 23 tuổi, chỉ trong vòng 7 năm đã xông thẳng đến ngưng khí đỉnh phong!
Thực lực kia đã đủ để hắn kiêu ngạo, rũ mắt nhìn xuống người khác, hưởng thụ tự do, phú quý, quyền lợi.
Dù là trong thế hệ trẻ của các gia tộc lánh đời, thực lực đó cũng cực kỳ giỏi, có thể lọt vào vị trí thứ 47 trong bảng xếp hạng Ngọa Long!
Đừng thấy vị trí thứ 47 kia rất thấp, phải biết rằng, trong thế hệ trẻ của các gia tộc lánh đời, ít nhất phải có bảy tám trăm người. Hơn nữa, người được chọn từ ngoài đời như hắn chắc phải có hơn 1000, thậm chí là hai ba ngàn!
Mà bảng xếp hạng Ngọa Long chỉ tập hợp những người dưới 30 tuổi có thực lực lọt top 50!
Cả nhà họ Vân, tính cả hắn thì có thể lọt vào bảng cũng chỉ có 3 người!
Thế nên, dù hắn không phải con cháu dòng chính của nhà họ Vân, nhưng vẫn có vốn liếng để kiêu ngạo, tự tin, đàn áp đa số người...
Song, lúc này khi đối mặt với Trần Bát Hoang - một võ giả ngoài đời, lại... lại... lại không thể nào đánh trả và nói ra bất cứ một câu phản đối hay từ chối nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT