Đầu óc mọi người xung quanh kêu ong ong, trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, con ngươi như muốn lọt khỏi tròng...
Mẹ nó, hai người này còn... còn... còn là người sao?
Chuyện này chắc chắn không ai có thể làm được!
Đặc biệt, Trần Bát Hoang còn... dùng cơ thể, hơn nữa còn là bàn tay yếu ớt trực tiếp đỡ một kiếm kia. Dưới đủ loại điều kiện bất lợi như vậy mà lại chẳng hề xây xát dù là một cọng tóc!
Đã thế, anh vẫn vững vàng ngồi trên chiếc ghế mây.
Sàn nhà dưới bốn chân ghế đã vỡ nát và bốn chân ghế mây cũng lún xuống!
Với tư duy của người bình thường thì đây là điều không thể nào xảy ra.
Song, lại cố tình xuất hiện ở trước mặt!
Giống như đang châm chọc, móc mỉa mấy ông trùm kinh doanh và Tạ Cường Đông cách đó không xa. Vẻ mặt ông ta gần như điên cuồng, vặn vẹo dữ tợn!
"Mày... khiến tao bất ngờ đấy, có thể đỡ được một kiếm của tao luôn. Đây là lần đầu tao gặp được đối thủ mạnh như vậy", nhưng Tạ Phương Kiệt cũng không sợ, trên mặt còn lộ ra vẻ phấn khích đầy kích động.
Đúng thế, là phấn khích và kích động!
Tạ Phương Kiệt dùng kiếm không chém đứt được tay Trần Đức, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ phấn khích và kích động không nên có. Vì hắn có hai sở thích, một là phụ nữ, hai là thách đấu!
Tạ Phương Kiệt thích thách đấu với kẻ mạnh để vừa tăng lên thực lực của bản thân, sau đó giẫm họ dưới chân như những con chó!
"Có thể dùng tay đỡ được một kiếm của tao thì mày là người đầu tiên đó. Đáng tiếc, ở trước mặt cao thủ ngưng khí đỉnh phong như tao, mày chỉ là một con kiến! Cùng lắm cũng chỉ to hơn đám kiến gọi là võ giả tông sư chút thôi!"
"Trần Bát Hoang, mày, có thể chết được rồi!"
Hắn vừa nói xong lại là một kiếm ập tới. Lần này không chém, mà là đâm!
Ai cũng biết, cách dùng kiếm tốt nhất không phải là chém, chém là đòn tấn công của đao hoặc búa. Mà kiếm, muốn có lực sát thương mạnh nhất, chính là đâm!
Thanh kiếm dài như một con rết, dùng một tư thế kỳ lạ rít gào đâm tới. Rõ ràng có thể thấy được không khí xung quanh thân kiếm cũng bắt đầu dao động, vì sức mạnh, tốc độ của một kiếm kia đã sinh ra một cơn gió xoáy quỷ dị, phát ra tiếng ù ù, cực kỳ đáng sợ!
"Ngưng khí?"
Trần Đức ngẩn ra, đây là lần đầu anh nghe thấy có người dùng cách thức như anh để tính toán cảnh giới của võ giả.
Có điều, Trần Đức chỉ hơi ngẩn ra chút, sau đó cười ha ha nói: "Tao, thật sự sẽ chết?"
Giờ đây, khi đối mặt với một kiếm này, anh cũng không ngồi tiếp mà đứng dậy.
Khi Trần Đức đứng dậy, chiếc ghế mây dưới mông như mất đi sức mạnh chống đỡ nó, lập tức vỡ nát thành nhiều mảnh, rơi xuống sàn.
Cùng lúc đó, một kiếm kia đã rít gào đâm tới trước mặt và chỉ thẳng vào cổ họng anh.
Dù là độ chính xác, sức mạnh, tốc độ hay linh khí quanh thân kiếm thì nó cũng mạnh hơn một chém hồi nãy rất nhiều.
Thanh kiếm ấy như là sử dụng kỹ xảo quay chụp, lập tức đã đâm tới trước mặt!
Thế nhưng, giây tiếp theo, một kiếm đáng sợ ấy lại khựng lại trước cổ họng Trần Đức!
Chỉ thấy anh giơ một tay lên, nắm lấy thân kiếm!
Đúng vậy, là nắm lấy thân kiếm!
Mũi kiếm kia chỉ cách cổ họng anh chưa đến 1cm, chỉ cần đâm tới một xíu nữa thôi là có thể đâm thẳng vào.
Đáng tiếc!
Bất kể là Tạ Phương Kiệt dùng sức thế nào thì vẫn không thể đâm tới được.
"Trần Bát Hoang tao liều thế đấy, hơn nữa sau này còn dám...", Trần Đức nắm kiếm, nhìn Tạ Phương Kiệt mặt mày trắng bệch, chậm rãi nói.
"Có điều tiếc là mày sắp xong đời rồi".
Trong lúc nói chuyện, Trần Đức giơ chân lên, đá một phát vào bộ phận quan trọng nhất của đàn ông.
"Không!"
Tạ Phương Kiệt thấy Trần Đức đá vào chỗ kia thì vẻ mặt chợt thay đổi hẳn. Hắn không chút suy nghĩ thả tay ra, dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại.
Song, dù hắn đã lùi lại thì cũng chỉ bảo vệ cho của quý của mình không bị thương thôi, bắp đùi vẫn bị đá trúng. Giờ nơi đó đã lún xuống, bị thương nặng!
"Trốn lẹ đấy chứ".
Trần Đức cầm kiếm, giẫm một phát gãy đôi, rồi đi về phía Tạ Phương Kiệt.
Từ đầu đến cuối, trên mặt của anh đều bình tĩnh, lạnh nhạt như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
"Không thể nào..."
Tạ Phương Kiệt không thể tin nổi, một người có cảnh giới ngưng khí đỉnh phong như hắn, thực lực đã có thể sáng bằng cao thủ cảnh giới tông sư ngoài đời. Dù là mấy lão già sống cả mấy chục năm cũng không thể đỡ nổi một kiếm của mình!
Mà ban nãy, Trần Bát Hoang chỉ dùng một tay đã đỡ được một kiếm của hắn.
Quan trọng nhất là, lòng bàn tay của anh ta chỉ xuất hiện một vệt đỏ, còn đâu lại không có một vết thương chân chính nào!
Lẽ nào, anh ta còn mạnh hơn mình ư?
Ngoài đời không thể nào có một thanh niên mạnh như vậy được!
Chỉ vài giây, Trần Đức đã đi tới trước mặt hắn. Rõ ràng có thể thấy được trong tay anh có một con dao găm hết sức bình thường.
Dưới ánh nắng chiều, thân dao ánh lên vùng trời xanh thẳm, trông khá là đẹp mắt.
"Trần Bát Hoang, đúng là mày rất mạnh, có thể dồn tao đến mức này thì mày thật sự rất giỏi, đủ để kiêu ngạo!", Tạ Phương Kiệt cố gắng chống cẳng chân, khó khăn đứng lên.
Hắn lấy một cái bình nhỏ trên người ra, đổ một viên thuốc rồi bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái, sau đó nuốt xuống.
Thực ra, Tạ Phương Kiệt hoàn toàn không muốn ăn nó một chút nào. Loại đan dược này giống như thuốc kích thích ngoài đời, có thể giúp thực lực người ta tăng lên một cấp trong thời gian ngắn.
Mà tác dụng phụ của nó cũng rất lớn, một khi hết thuốc thì trong vòng 1 tháng tới cường độ cơ thể, tinh thần của hắn sẽ cực kỳ mệt mỏi. Thậm chí còn không thể làm tình với phụ nữ.
Nhưng, hắn đã không còn cách nào!
Nếu không ăn thì chờ hắn chỉ có thua!
Mà Tạ Phương Kiệt lại không cho phép mình thua!
Càng không thể thua trong tay một võ giả ngoài đời, vậy thì sẽ rất mất mặt!
Hơn nữa, hắn cũng đã nhìn trúng người phụ nữ kia. Ở trước mặt người phụ nữ mình thích thì sao có thể thua?
Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT