Bát Gia Tái Thế

Chương 235: Trai lơ như cậu tôi cũng thích nữa là


2 năm

trướctiếp

Lâm Dao như chú chim sơn ca, líu lo kể hết những việc mình đã gặp trong khoảng thời gian ở học viện thương mại. Cô như là cô bạn gái nhỏ của Trần Đức, gương mặt luôn tươi cười, hai má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, trông vừa xinh xắn, ngọt ngào, dễ thương.

Dọc đường đi đã rước lấy vô số ánh nhìn hâm mộ.

"Đằng trước có một tiệm quần áo nam, đi, tôi tặng anh một bộ", Lâm Dao kéo trực tiếp kéo Trần Đức vào một tiệm quần áo xa xỉ.

Có điều, vừa bước vào đã có một tiếng nhạc chuông vang lên từ điện thoại của Lâm Dao.

Lâm Dao nhìn số điện thoại khẽ cau mày rồi cúp máy.

Chỉ là, chưa đến nửa phút nó lại vang lên lần nữa.

"Bát Hoang, anh đứng đây chờ tôi chút, tôi đi nghe điện thoại cái đã", Lâm Dao nói với Trần Đức.

"Ừ, đi đi", Trần Đức đáp.

Lâm Dao cầm lấy điện thoại, rời khỏi Trần Đức, nụ cười trên mặt cũng biến mất, không kiên nhẫn bắt máy: "Tạ Phương Kiệt, anh cứ gấp gáp thế à? Tôi đã nói là đừng có hối mà, tôi đang nói tạm biệt với bạn!"

"Anh đừng gọi tôi như vậy, tôi tên Lâm Dao, không phải Tiểu Dao. Còn nữa... nếu không đợi được thì anh có thể đi trước, máy bay tư nhân của anh không đợi được anh thì mua nó làm gì?"

Một lúc lâu sau, Lâm Dao cúp điện thoại, chưa đến 5 giây đã có một tin nhắn đến:

"Tiểu Dao, anh sẽ đợi em thêm nửa tiếng, anh lo bố vợ ở nhà chờ sốt ruột. Những người bạn của em ở thành phố Tần có thể không liên lạc nữa thì sớm tạm biệt đi, anh chỉ vì tốt cho em thôi".

Trong đôi mắt của Lâm Dao toát ra sự tủi thân và tức giận, trực tiếp xóa tin nhắn đi.

Trước đó nói là 3 tiếng!

Giờ mới được 20 phút, đối phương đã gọi mười cuộc. Cô cảm thấy thật phiền, càng nghĩ lại càng tủi, khóe mắt ướt át, chảy xuống hai giọt nước mắt, trông hết sức đáng thương.

"Không được, không thể để Bát Hoang thấy dáng vẻ này của mình, phải để lại ấn tượng tốt nhất cho anh ấy mới được", Lâm Dao lau nước mắt, hít sâu một hơi, trên mặt lại lộ ra tươi cười, rồi chạy về phía Trần Đức.

"Làm sao vậy, ai gọi thế?", Trần Đức thấy Lâm Dao có hơi lạ, bèn tò mò hỏi.

"Một người bạn thôi", Lâm Dao kéo cánh tay Trần Đức đi vào trong tiệm quần áo rực rỡ muôn màu, xa xỉ kia.

Hai người vừa vào đã có nhân viên phục vụ nhiệt tình tiếp đón.

"Oa, Bát Hoang, anh xem, tôi cảm thấy bộ quần áo này hợp với anh lắm đó".

"Còn có bộ này nữa!"

"Bộ này cũng ok!"

Lâm Dao chăm chú lựa vài bộ đồ cho Trần Đức, trong lúc ấy, điện thoại của cô lại vang lên hai lần, song đều bị cô tắt máy.

Đương nhiên Trần Đức có chú ý tới chi tiết ấy, nhưng cũng không nói gì, đi theo Lâm Dao thử hết bộ này đến bộ khác.

Lâm Dao cảm thấy hết sức thỏa mãn mua cho Trần Đức ba bộ quần áo giá trị xa xỉ, lại đi dạo qua tiệm trang phục nữ, thử hết cái này đến cái khác:

"Bát Hoang, cái này đẹp không?"

"Đẹp".

"Còn cái này?"

"Cũng đẹp".

"..."

Lâm Dao phát huy bản chất đi dạo phố của con gái đến mức tối đa, không có chút nào là mệt mỏi, trái lại trông còn rất vui vẻ.

Chỉ là, khi cô đang thử chiếc váy trắng xinh đẹp thì bên ngoài tiệm bỗng có một chiếc Porsche màu xanh không để ý quy định mà dừng ngay trước cửa.

Sau đó, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước xuống xe, vẻ ngoài và dáng của cô ta rất đẹp, quần áo, trang sức trên người không có mác, nhưng nhìn một cái là có thể nhận ra nó tuyệt đối xa xỉ.

Nhẫn kim cương, khuyên tai, vòng cổ, mỗi một kiện trang sức đều là kim cương hột xoàn chân chính.

Cô ta lập tức đi vào, liếc nhìn Trần Bát Hoang, sau đó lạnh nhạt quay đi, bước về phía Lâm Dao, nói:

"Em gái Lâm này, em trai tôi đã chờ cô rất lâu rồi. Cô... vì cậu ta mà cúp nhiều cuộc gọi của em trai tôi như vậy sao? Là một người chị của nó, tôi cảm thấy rất tức giận".

"Có điều, nể mặt cô sắp gả cho em trai tôi làm vợ bé, tôi sẽ không so đo với cô, mau đi cùng tôi đi".

Người phụ nữ nói xong, trực tiếp kéo lấy tay Lâm Dao.

"Tạ Lan, tôi đã nói là cho tôi 3 tiếng", Lâm Dao hết sức khó chịu, quăng tay cô ta ra: "Ai cho mấy người đến".

"Cô..."

Tạ Lan híp mắt, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Song, cô ta cũng không tức giận với Lâm Dao, mà quay sang nhìn Trần Đức một lượt từ trên xuống dưới.

Chỉ liếc một cái đã đoán được lai lịch của Trần Bát Hoang.

Cậu ta chỉ là một người hết sức bình thường mà thôi!

Quần áo và trang sức trên người cậu ta cực kỳ rẻ tiền, còn không bằng cái giẻ lau chân và quần áo của đám người hầu nhà cô ta.

Ở trong mắt cô ta, người như vậy chỉ là một tên ăn mày!

Cô ta tin rằng với thân phận của Lâm Dao, chắc chắn sẽ không nhìn trúng một người như vậy. Người đàn ông này, chắc là Lâm Dao bao nuôi?

Tạ Lan cười ha ha đi đến trước mặt Trần Đức: "Chẳng trách em gái Lâm Dao lại vì cậu cúp vài cuộc gọi của cậu Tạ. Trai bao như cậu cũng được đấy chứ, dù là tôi còn thích nữa là".

"Lâm Dao cho cậu bao nhiêu tiền? Tôi cho cậu gấp ba, đến phục vụ cho chị nhé, sao nào? Làm chó của chị đây sướng hơn làm chó của con bé rất nhiều".

Trần Đức nhíu mày, không đáp.

"Lâm Dao cho cậu 1 triệu, 2 triệu hay 3 triệu? Cái giá của tôi đưa ra với cậu chắc cũng mê người chứ?" . Google ngay trang ~ T RUмtгцуeИ.v Л ~

Thấy Trần Đức vẫn mãi không nói gì, Tạ Lan nghĩ rằng anh đã chấp nhận.

Dù sao, một tên ăn mày mà thôi, đối mặt với sự cám dỗ của cái giá gấp ba lần giá gốc, có thể nhịn nổi chắc?

Cô ta đã từng gặp được rất nhiều gã đàn ông tồi vì tiền mà từ bỏ lòng tự trọng, không biết xấu hổ cúi đầu làm chó cho người khác.

Người trước mặt cũng khác gì họ cơ chứ?

Tạ Lan đắc ý liếc Lâm Dao, khẽ cười nói với Trần Đức: "Nếu chịu thì phải nghe theo lời tôi, giờ đi ra khỏi đây đi. Nhớ là đi giống mấy con chó đó, biết không?"

"Tạ Lan, cô nói chuyện chú ý một chút cho tôi", Lâm Dao tức giận, Trần Đức là bạn, là người có ơn cứu mạng, cũng là người cô cực kỳ quý trọng, là anh hùng trong lòng cô.

Cô không cho phép bất cứ ai sỉ nhục anh ấy!

"Tạ Lan, mời cô đi ra khỏi đây ngay!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp