Bởi vì, ông ta vô cùng, cực kỳ…

Không ưa Trần Bát Hoang…

Từ lần đầu tiên gặp anh, không hiểu vì sao, ông ta đã…

Có một thứ ham muốn, đó là…

Vô cùng muốn giết chết anh!

“Người anh em, tôi đã trả thù cho cậu rồi!”, Hồ Thái Minh siết chặt nắm đấm, kích động cực độ, ông ta dường như đã nhìn thấy Trần Bát Hoang…

Ngã gục xuống đất, bị chém đứt đôi người, máu chảy ròng ròng.

Cách đó không xa, Tống Ngữ Yên còn chưa kịp rời khỏi sắc mặt trắng bệch, cô cũng có hiểu biết chút ít về võ giả, nhưng chưa từng gặp võ giả nào mạnh kinh khủng như Khổng Hoằng Nghĩa.

Cô kinh hãi, rõ ràng muốn làm gì đó, nhưng tay chân không nhúc nhích nổi, chỉ có lo lắng và hoảng hốt.

Trương Thiên Dương cũng vậy, vẻ mặt tuyệt vọng, trước đó ông ta cũng không biết Khổng Hoằng Nghĩa là võ giả, nếu biết, ông ta tuyệt đối không để cho Trần Đức mạo hiểm.

Rõ ràng đây chính là địa bàn của ông ta!

Nhưng hết lần này tới lần khác ông ta đều phải bó tay thúc thủ, chỉ có thể mở to hai mắt ra nhìn, thân thể già nua run rẩy, không biết là do tức giận hay là sợ hãi.

“Ha ha…”

“Ranh con, nếu mày biết khôn, kiếp sau đừng chọc vào cường giả như tao!”

Cách đó ba mét, chỉ trong một tích tắc, Khổng Hoằng Nghĩa đã lắp xong lưỡi đao sắc lạnh, bước tới trước mặt Trần Bát Hoang.

Có vẻ như chỉ trong một hai giây nữa, cạnh tượng Trần Đức xương tan thịt nát, thân thể rã rời, chết không nhắm mắt sẽ xảy ra.

Ông trùm thương trường không bước đi nổi, con ngươi trợn trừng, mí mắt giật giật, còn Tống Ngữ Yên chỉ biết che miệng, sắc mặt tái mét, nhãn thần đờ đẫn, ngây dại nhìn phía trước.

Về phần Hồ Thái Minh, ông ta nhếch cười tàn bạo, chỉ mong sao Trần Đức hồn lìa khỏi xác ngay lập tức, nếu vậy, không chỉ ông ta trả được thù, nuốt trọn nhà họ Tống, mà còn có thể tạo uy thế trước ông trùm thương trường, địa vị sẽ nâng cao hơn một bậc!

Gần như tất cả đều cho rằng, Trần Đức chết chắc rồi.

Gần như cùng lúc, mũi đao đã hạ xuống giữa cặp chân mày của Trần Đức.

Nhưng…

Rõ ràng là, mũi đao kia hoàn toàn không đâm vào giữa chân mày Trần Đức như mọi người tưởng, mà gần như đâm vào một tấm thép.

Một âm thanh lạnh người vang lên…

Do Khổng Hoằng Nghĩa dùng sức quá mạnh, toàn bộ lưỡi đao hoàn toàn bị uốn cong, chính xác, bị gập 90 độ, vặn vẹo méo mó.

Khổng Hoằng Nghĩa vốn ngạo mạn, vẻ mặt khát máu, ngông cuồng lúc này chợt cứng ngắc.

“Ông cho rằng như vậy là giết được tôi?”

Cùng lúc đó, Trần Đức mở miệng nói, giọng nói thong thả, lạnh lùng chảy vào tai Khổng Hoằng Nghĩa.

Như một gáo nước lạnh, đổ từ trên đầu ông ta xuống.

Trong nháy mắt.

Khổng Hoằng Nghĩa cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hệt như bị đóng băng.

“Thế quái nào…”

Đao của ông ta không hề làm sứt mẻ Trần Bát Hoang, dù chỉ là một miếng da.

Chỉ duy nhất để lại một vết hằn màu hồng nhạt ngay giữa đôi lông mày.

Cùng lúc đó.

Trong ánh mắt hoảng sợ của ông ta, Trần Đức động thủ.

Anh từ tốn đưa tay lên, nắm lấy cánh tay cầm đao của Khổng Hoằng Nghĩa.

“Rắc, rắc!”

Cánh tay Khổng Hoằng Nghĩa bất chợt biến dạng, hệt như một cuộn giấy, ngay cả thanh đao trong tay cũng bị xoắn lại.

Đau!

Một cơn đau xé bùng lên đánh thẳng vào trung khu thần kinh.

Ông ta đau đến nỗi ngay cả hít thở, hay là gào thét thảm thiết cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Mà…

Đó chỉ mới là khởi đầu thôi!

Trần Đức đột ngột vùng dậy.

Tốc độ của anh còn nhanh hơn cả Khổng Hoằng Nghĩa, hầu như không ai kịp thấy gì.

Trong tích tắc, một tay giơ lên, bắt lấy cổ Khổng Hoằng nghĩa, siết chặt.

“Ặc!”

Chỉ trong một giây…

Cái cổ Khổng Hoằng Nghĩa biến dạng, chiếc cổ vạm vỡ trong nháy mắt vặn vẹo, không khác gì cái bánh quai chèo xoắn lại với nhau.

Ánh sáng tồn sinh trong mắt Khổng Hoằng Nghĩa trong nháy mắt tắt lịm.

“Vốn muốn để lại một cơ hội sống cho ông, thế nhưng ông lại muốn chặt tôi ra làm tám khúc?”, Trần Đức cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm khuôn mặt Khổng Hoằng Nghĩa, lãnh đạm châm chọc: “Kiếp sau, mong rằng ông không gặp phải người như tôi”.

Trả lại nguyên vẹn câu Khổng Hoằng Nghĩa vừa nói.

Tiếp đó, Trần Đức buông lỏng bàn tay ra.

“Rầm!”

Không khác gì một con rối vô tri, Khổng Hoằng Nghĩa cứ thế ngã xuống, cạn kiệt sức lực, hoàn toàn không còn hơi thở.

Ông ta không thể ngờ.

Ngày đầu tiên đến thành phố Tần.

Không những mất mặt, mà còn mất mạng!

Trần Đức chưa bao giờ là một kẻ khát máu thích giết chóc, nhưng Khổng Hoằng Nghĩa muốn giết anh, tất nhiên anh không thể không đánh trả, triệt để nhổ cỏ tận gốc.

Nhưng trong khoảnh khắc Khổng Hoằng Nghĩa ngã xuống.

Toàn bộ hội trường đột nhiên rơi vào tĩnh lăng, tĩnh lặng đến quái dị cùng cực.

Cảnh tượng kinh khủng, chấn động vừa rồi khiến cho tư duy của mọi người đều đứt đoạn trong nháy mắt.

Ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, nặng nề, mệt nhọc.

“Này ông già, ông thấy cái chết vừa rồi thế nào hả?”, bước qua Khổng Hoằng Nghĩa, Trần Đức ngẩng đầu lên, hờ hững hỏi Hồ Thái Minh.

Giọng nói nhẹ nhàng, thản nhiên, không chút câu nệ, nhưng ong ong bên tai Hồ Thái Minh không khác gì âm thanh của ma quỷ, làm hai chân ông ta muốn nhũn ra, run rẩy, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu, bợt bạt không khác gì xác chết.

Câu nói của Trần Đức giống như búa tạ giáng xuống, ông ta vô thức thoái lui hai bước.

Đôi mắt sắc sảo thường ngày giờ đây trở nên hoảng loạn, sợ hãi, không thể tin nổi nhìn Khổng Hoằng Nghĩa với cánh tay, cần cổ biến dạng, không còn sinh khí trước mắt.

Hoảng sợ, lo lắng, kinh hoàng, rất nhiều cảm xúc tiêu cực khó lòng gọi tên không ngừng quặn lên trong lòng, mồm miệng ông ta khô khốc không nói nổi nên lời.

“Bịch!”

Tiếp đó, Hồ Thái Minh khuỵu xuống: “Cậu Trần… cậu Trần… Van xin cậu, hãy tha cho tôi, Khổng Hoằng Nghĩa bị như vậy là đáng đời, ông ta dám xúc phạm tôn nghiêm của cậu, ông ta đáng chết, đáng bị chém thành tám khúc!”

Hồ Thái Minh không ngu, thực lực của Khổng Hoằng Nghĩa đến đâu ông ta biết rõ, nếu không cũng sẽ không trả giá đến năm tỷ, cùng với người đẹp số một thành phố Tần là Tống Ngữ Yên để làm quà mời tới.

Trước đó, cũng ở nơi này.

Khổng Hoằng Nghĩa chính là sức mạnh của ông ta, chỉ cần có Khổng Hoằng Nghĩa, ông ta tin chắc dù là Trương Thiên Dương hay Tống Ngữ Yên cũng hoàn toàn không thể ngăn được.

Còn ông ta sẽ đục nước béo cò, lợi dụng cơ hội này để nâng cao địa vị.

Nhưng mà, ông ta hoàn toàn không ngờ nổi.

Khổng Hoằng Nghĩa, cứ thế bị hạ gục!

Con bà nó chứ!

Ngay cả tên cũng chưa kịp xưng ra, cứ vậy ngã xuống, chết cả hồn lẫn xác, chết không kịp trối trăng.

Chỉ thế thôi, cũng đủ để Hồ Thái Minh biết Trần Đức mạnh đến cỡ nào.

Trước mặt người thanh niên này, bao nhiêu can đảm hay hư vinh ưu tú, khí thế khi có địa vị cao, quyền thế lớn,… của ông ta, tất tần tật đều tan tành, vỡ nát.

Lúc này đây, điều duy nhất ông ta có thể làm được chính là quỳ bệt dưới đất, nhìn Trần Bát Hoang bằng ánh mắt cầu khẩn, chờ đợi người thanh niên này quyết định số phận của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play