“Đừng lo, đó là tiền của anh, còn nhớ bức tranh lần trước anh đưa cho tôi không, tôi đã bán nó rồi”, không đợi Lâm Khải nói hết câu, Trần Đức đã giải thích: “Từ nay trở đi, số tiền đó là của anh”.

"Chuyện…chuyện này...”

Rõ ràng Lâm Khải vẫn còn đang bàng hoàng chưa tỉnh lại, nói lắp bắp, anh ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cứ như vậy mà sống đến bây giờ, đừng nói là hơn ba tỷ, ngay cả hơn ba triệu tệ anh ta cũng chưa từng thấy nó có hình dáng thế nào.

Lúc này anh ta thật sự không thể nói nên lời.

Vì vậy, Trần Đức không đợi anh ta nói xong mà đã cúp điện thoại, để đối phương từ từ thích ứng sự thực này.

“Cậu Trần, viên đá đó, đợi sau khi bữa tiệc giao lưu kết thúc, tôi sẽ bảo người đưa đến cho cậu”, Trương Thiên Dương nói.

"Bữa tiệc giao lưu…”, nói thật, anh không muốn tham gia bữa tiệc giao lưu của những doanh nhân này.

"Đúng vậy, tôi đã đặt một phòng VIP và hẹn người nhà họ Hồ. Tôi nghe Quan Hổ nói bọn họ muốn chống đối cậu và dược phẩm Thiên Vũ. Tôi nghĩ cần phải nói chuyện với Hồ Thái Minh”, Trương Thiên Dương tức giận nói: “Nếu không, ông ta thật sự cho rằng Trương Thiên Dương tôi không tồn tại!"

"Không cần đâu, ông bảo ai đó đưa linh thạch qua đây, người họ Hồ... bây giờ tôi sẽ giải quyết, cho tôi một phút”.

Trần Đức nhẹ nhàng nói.

Sau đó, không đợi Trương Thiên Dương lên tiếng, bọn họ đã đi về phía Hồ Thái Minh và Khổng Hoằng Nghĩa.

Lúc này, trong hội trường, hầu như tất cả mọi người đã rời đi, chỉ còn lại mười mấy hai mươi người, Hồ Thái Minh và Khổng Hoằng Nghĩa vẫn chưa rời đi, ngồi ở chỗ cũ.

Dường như là đang cố ý chờ Trần Đức!

Nhìn thấy Trần Đức đến gần, Hồ Thái Minh nói: “Đại sư Khổng, hắn đến đây rồi, trông có vẻ không có ý gì tốt cả”.

“Haha, gan của thằng nhóc khốn kiếp này không nhỏ. Tôi còn chưa tìm hắn mà hắn đã tìm đến tận nơi rồi”, vẻ hưng phấn, khát máu và kiêu ngạo lóe lên trong mắt Khổng Hoằng Nghĩa.

Đây là lần đầu tiên ông ta đến thành phố Tần!

Vừa đến đã bị Trần Đức gài bẫy mất năm trăm triệu!

Năm trăm triệu không nhiều, nhưng lại khiến ông ta cực kỳ mất mặt!

Phải biết rằng, ông ta là một võ giả!

Hơn nữa còn là võ giả cấp đại sư, trên toàn thế giới võ giả như ông ta cũng chẳng được mấy người!

Một tên nhóc tạp chủng lại dám gài bẫy ông ta!

“Gia chủ Hồ, ông muốn hắn chết như thế nào, nói với tôi, tôi có thể cố gắng khiến ông hài lòng, không để tiền của ông tiêu một cách lãng phí”, khi Trần Đức đang đi đến ngày càng gần, Khổng Hoằng Nghĩa kích động đến nỗi suýt run lên, suýt nhịn không được mà ra tay, giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.

"Nhà họ Hàn bị kẻ vô danh tiêu diệt rồi, mối thù của người anh em Hồ Thái Huyền chỉ có thể tìm hắn thôi. Đại sư Khổng, tôi không cần gì nhiều, chỉ cần chém hắn thành hai khúc là được rồi!", Khóe mắt Hồ Thái Minh đỏ ngầu, Hồ Thái Huyền không chỉ là anh em của ông ta, mà còn là cánh tay đắc lực, ủng hộ, chống lưng cho nhà họ Hồ!

Song lại vì nhà họ Tống mà chết!

Cục tức này, nhà họ Hồ vẫn luôn nhẫn nhịn!

Hôm nay, cuối cùng cũng có thể trút giận!

"Hai khúc? Không ngờ ông lại không có sức tưởng tượng đến vậy”, giọng nói của Khổng Hoằng Nghĩa lạnh lùng vô cảm: "Không băm hắn thành tám khúc thì sao có thể xứng với năm trăm triệu đã bị lừa?"

“Được rồi, được rồi, tất cả đều do đại sư Khổng làm chủ!”, Hồ Thái Minh kích động: “Giết hắn đi, về phần Tống Ngữ Yên, tôi nhất định có thể giúp ông chiếm được cô ta, bảo cô ta quỳ xuống trước mặt ông, phục vụ ông thật tốt!”

“Thật sao, nghĩ thôi cũng thấy có chút mong đợi đấy”, hai mắt Khổng Hoằng Nghĩa đỏ rực, Trần Đức càng ngày càng gần, khi khoảng cách còn chưa tới ba mét, ông ta rốt cuộc cũng không nhịn được mà ra tay trước!

Khổng Hoằng Nghĩa là một người không thể chịu thua!

Từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa từng bị sỉ nhục!

Trong mắt ông ta, chỉ có kẻ mạnh mới được tôn trọng!

Nếu con kiến xúc phạm ông ta thì nhất định phải chết, hơn nữa còn phải chết thảm!

"Xoẹt!"

Ông ta không định cho Trần Đức cơ hội lên tiếng, một tiếng rút đao khẽ vang lên, trực tiếp ra tay!

Giữa hành động của ông ta mang đến một làn gió!

Trong gió thoảng qua một mùi máu tanh nồng nặc, loại mùi máu tanh này thực sự là tanh nồng đến mức khiến người khác muốn ói…

Có lẽ, loại mùi vị này ít nhất phải từng giết hàng trăm hàng ngàn người mới đạt đến trình độ này nhỉ?

Vẻ mặt của Trương Thiên Dương và Quan Hổ đều thay đổi, bọn họ ở cách xa nhau, nhưng cũng bị khí tức kinh khủng này dọa đến nỗi lùi lại hai bước.

Sắc mặt của một số người vẫn chưa rời đi đứng xung quanh đó cũng thay đổi, những người này đều là ông trùm kinh doanh, nhưng bọn họ chưa từng thấy người nào hung tợn như vậy!

Tốc độ của Khổng Hoằng Nghĩa quá nhanh, giống như một cơn gió thổi qua, cây mã tấu chói lóa đột nhiên xuất hiện trong tay ông ta, với sức mạnh tuyệt thế vô song cực kỳ đáng sợ, nó lao đi giữa không khí, nhắm chuẩn ấn đường của Trần Đức chém tới!

Vù!

Tiếng gió rít vô cùng lạ lùng, như tiếng hổ gầm, cây mã tấu tưởng chừng đơn giản nhưng lại có sức mạnh vô cùng khủng khiếp!

Chiêu này là chiêu mà ông ta đã luyện tập từ nhỏ đến giờ.

Luyện đến hàng chục ngàn lần, hàng trăm ngàn lần, có thể là hàng triệu lần, ngay cả chính ông ta cũng không nhớ nổi!

Trong khi luyện tập, đã giỏi còn muốn giỏi hơn, nhanh còn muốn nhanh hơn, tàn nhẫn còn muốn tàn nhẫn hơn!

Bây giờ, đao này hạ xuống, ngay cả một con gấu với da đầu thô ráp thịt dày hay một con hổ hung hãn cũng có thể bị đâm xuyên, sau khi cắt đứt da thịt của bọn chúng thì liền chia thành hai phần!

Bao năm qua, ông ta đã dùng chiêu này để giết rất nhiều rất nhiều người!

Có người bởi vì đắc tội với ông ta!

Có người thì bởi vì không không chịu hiến dâng phụ nữ cho ông ta!

Và những người mà ông ta ngứa mắt, không thích, chán ghét!

Những người đó đều chết dưới nhát đao này, đầu tiên là từ ấn đường đâm vào xương sọ, sau đó theo vị trí của hộp sọ, rạch xuống dưới, chia khuôn mặt và cơ thể thành hai nửa, bốn phần...

Chiêu này vô cùng tàn nhẫn!

Có một lần, ông ta chia cơ thể của một người đang sống thành nhiều khúc nhất, sáu khúc.

Khổng Hoằng Nghĩa rất tận hưởng loại cảm giác lưỡi đao cắt da thịt của một người, mỗi khi giết một người, ông ta sẽ sinh ra một loại cảm giác...

Cảm giác của cường giả.

Nhưng lần này, Khổng Hoằng Nghĩa không có ý định chém Trần Bát Hoang thành sáu khúc.

Mà muốn phá kỷ lục của bản thân, chém đối phương thành tám khúc!

Ông ta muốn thử thách và đột phá bản thân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play