Ba người ngay cả nhìn cũng lười, hoàn toàn khẳng định thứ trong tay Trần Đức là hàng giả.

Thứ nhất, Trần Đức còn quá trẻ, người ở tuổi này vừa tự cao tự đại, vừa ngu dốt thiển cận, rất dễ bị lừa.

Thứ hai, mấy năm nay không biết bao nhiêu người đổ xô đi tìm Thanh Hà Thượng Đồ, đã không ít người bị lừa, về sau lại có lời đồn Thanh Hà Thượng Đồ đã bị tiêu hủy từ lâu.

Chính vì hai nguyên nhân này, cho nên bọn họ càng củng cố suy đoán Trần Đức cầm hàng giả, cảm thấy vừa thất vọng vừa tức giận, chờ đợi cả nửa ngày, rốt cuộc lại ăn quả đắng.

“Ba người này tự cao tự đại thế cơ à?”, Trần Đức cau mày, nhủ thầm trong bụng.

“À… Ha ha…”, Miêu Tiểu Thanh thấy cục diện trở nên bối rối, lập tức mỉm cười ngọt ngào, từ tốn nói: “Thưa ba vị tiền bối, nếu đã đến rồi thì thôi cứ xem qua một chút đi, chủ tịch cũng đích thân nhờ tôi tiếp đón anh Trần đây chu đáo, cho dù là giả đi nữa, các vị cũng có thể chỉ điểm thêm cho anh Trần mà, vậy tôi cũng dễ bề ăn nói với chủ tịch”.

“Việc này… Thôi được, để chúng tôi xem thử”.

Miêu Tiểu Thanh nói rất có lý, ám chỉ bọn họ nhận tiền mà không làm việc, không tiếp đón Trần Bát Hoang tử tế, khó ăn khó nói với Trương Thiên Dương.

Tuy trong giọng nói mang ý cảnh cáo, song cũng giữ thể diện cũng như đưa bậc thang cho họ bước xuống.

Lục Trầm Ba nhận lấy ống giấy của Trần Đức, lấy bức tranh từ trong đó ra, trải bừa bức tranh lên mặt bàn hội nghị.

“Hai ông qua đây nào, chúng ta cùng xem”, Lục Trầm Ba vẫy vẫy.

“Đi nào”.

“Để xem xem”.

Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt đứng dậy bước tới bên bàn họp.

Vốn mỗi khi tiếp xúc với cổ vật cần phải mang bao tay, cũng như sử dụng những dụng cụ chuyên dụng để giám định, nhưng ba người ngay từ đầu đã xác định là giả, cho nên cũng có chút hời hợt.

Chỉ là…

Không đầy mười giây sau.

Ánh mắt hờ hững của ba người dần dần thay đổi, trong phòng họp, bầu không khí trở nên thinh lặng và nghiêm túc.

“Cái này… thật sự là đồ cổ, gần nhất là vào thời Minh, lão Tôn, ông mau lấy bao tay ra coi, đừng có sờ sờ hỏng hết của người ta!”, Lục Trầm Ba thấy Tôn Hưng đang dùng tay không sờ vào tranh thì hoảng hồn.

Là đồ từ thời Minh đấy!

Khoan bàn tới việc chữ viết trên tranh có đúng là bút tích của Đường Dần hay không, chỉ cần loại giấy vẽ này thôi cũng đủ đáng giá rồi!

Lục Trầm Ba nghiên cứu rất sâu về thư họa, lúc nhắc nhở hai đồng sự, ông ta cẩn thận đeo bao tay vào trước, mang kính lúp tới, bắt đầu quan sát thật tỉ mỉ.

Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt cũng làm theo. . truyện đam mỹ

Trong phòng, không khí càng lúc càng trầm mặc, Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh đứng một bên, ba vị chuyên gia không ngừng quan sát bề mặt bức tranh, từng chiếc hoa văn và con dấu của tác giả!

Nửa giờ trôi qua…

Lục Trầm Ba đổ mồ hôi lạnh!

Ông ta gần như có thể khẳng định!

Bức vẽ này hết tám, chín phần là đồ cổ thật!

Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt cũng run rẩy cả người!

Thanh Hà Thượng Đồ!

Nếu như là thật, đây là tin tức có thể làm bùng nổ giới chơi đồ cổ.

Tuy bọn họ là chuyên gia, giáo sư, nhưng khi đối mặt với bức thư họa này, vẫn không dám chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì hàng nhái tinh vi rất nhiều, mà bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy tranh thật của Đường Dần, chỉ có thể xác định sơ bộ, đây đúng là đồ cổ!

Hơn nữa bức tranh này, cho dù không phải của Dường Dần, thì chắc chắn cũng là hàng giả sao chép từ một người cùng thời!

Nói cách khác, cho dù là hàng giả, thì cũng là hàng giả siêu cao cấp!

“Cậu Trần…”, Lục Trầm Ba cất dụng cụ quan sát, bước tới trước mặt Trần Đức, lúc này thái độ trở nên cung kính thấy rõ: “Họ Lục tôi vừa rồi quá tự cao tự đại, xin lỗi cậu, tôi sai rồi!”

“Cậu Trần, xin lỗi!”

“Cậu Trần, chúng tôi sai rồi!”

Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt cũng lên tiếng, chủ động xin lỗi Trần Đức, trước đó bọn họ đã phủ định, cho rằng Thanh Hà Thượng Đồ là giả, nhưng bây giờ, sự thật đã giáng vào mặt họ một cái tát!

Bức tranh này, rất có khả năng là thật!

Nhưng mà…

Với thận phận hiện tại, bọn họ vẫn chưa đủ tư cách giám định bức tranh này!

Bởi vì…

Bút tích của Đường Dần thật sự quá ít, quá quý giá!

“Không sao cả”, Trần Đức thật ra cũng không để tâm mấy: “Sao nào, cuộn tranh của tôi có thể đáng giá bao nhiêu?”

“Chuyện này… Thật không dám giấu diếm…”, Lục Trầm Ba xấu hổ nói: “Với kinh nghiệm hiện tại của chúng tôi, tuy có thể nhìn ra hết tám phần là đồ cổ thật, nhưng mà… vẫn không có cách nào phân biệt thật giả, nói đúng hơn là, chúng tôi không đủ tư cách chứng minh đây là hàng chính phẩm”.

“Hửm?”

Trần Đức hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Cậu Trần, cậu yên tâm, tôi sẽ nhờ người đi mời Thạch Vân Sinh lão tiên sinh đến đây, ông ấy là thái sơn bắc đẩu trong giới thư họa, đã từng nhìn thấy bút tích thật của Đường Dần, chắc chắn ông ấy có thể phân biệt được!”

“Nếu như là thật, một mình ông ấy cũng không đủ chứng minh, tôi sẽ mời cả thầy tôi đến luôn, ông ấy lẽ ra phải có mặt ở đây mới đúng”, Tôn Hưng Quốc nói theo, sư phụ của ông ta cũng là nhân vật đáng gờm trong giới cổ vật, tên là Chu Quý Long.

“Vậy xin nhờ các vị”, Trần Đức cảm ơn.

“Cậu Trần, cậu không cần cảm ơn, được chứng kiến hay dự phần vào cuộc giám định Thanh Hà Thượng Đồ, chúng tôi mới là người phải cảm ơn cậu!”, Tôn Hưng Quốc nói.

Lời ông ta nói là sự thật, nếu có một ngày bọn họ được tham gia vào công tác giám định Thanh Hà Thượng Đồ, vậy thì lúc đó, danh tiếng, tư cách và thân phận của bọn họ chẳng khác nào thuận nước đẩy thuyền!

Lục Trầm Ba và Lâm Đồng Kiệt cùng nhau đi mời Thạch Vân Sinh, Tôn Hưng Quốc đi mời sư phụ của ông ta, ba người hoang mang phấn khích, cảm thấy mình gặp được báu vật tuyệt thế.

“Ba ông già này thú vị thật đấy”, Miêu Tiểu Thanh cười khanh khách: “Mới đầu còn hờ hững không thèm liếc mắt, bây giờ còn nóng ruột hơn cả cậu nữa, Trần Đức này, bức tranh này của cậu thật sự là bút tích của Đường Dần sao?”

“Có thể… là thật!”

Ba chuyên gia cứ rối rít hết cả lên như thế, khiến cho Trần Đức bắt đầu hoài nghi đây có phải bút tích của Đường Dần thật không, dù sao thì anh cũng hoàn toàn không hiểu biết gì về thư họa cả.

Sở dĩ anh cho rằng bức tranh này đáng giá, là hàng thật giá thật, chính là bởi vì anh có thể nhìn thấy từ bức tranh phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Biết đâu…

Tranh này chỉ là một bức tranh cổ bình thường, không phải bút tích thật của Đường Dần thì sao? Trần Đức không khỏi suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play