Quan Hổ vội vàng nói:

"Cậu chủ Trần, lần trước sau khi anh Dương gặp cô Tiểu Thanh liền điều tra về cô ấy, cảm thấy cô ấy là một người rất tài giỏi nên đã sắp xếp đến tập đoàn Thiên Dương. Trước mắt đang là giám đốc kinh doanh ở khu vực Hoa Nam thuộc tập đoàn Thiên Dương của chúng tôi. Hôm nay chúng tôi đặc biệt mời cô ấy đến đây đảm nhiệm việc này".

"Người khác sợ là sẽ không chăm sóc cậu chu đáo, cậu và cô Tiểu Thanh là bạn học cũ nên đã đặc biệt mời đến tiếp đón cậu”.

“Ôi đệt, Tiểu Thanh, tốc độ thăng chức của cậu nhanh phết nhỉ”, ở cùng với bạn học cũ, Trần Đức không còn lạnh lùng như trước, nói đùa: “Cậu ngồi hỏa tiễn đấy à?”

“Đâu có”, Miêu Tiểu Thanh cười tủm tỉm: “Đi thôi, còn đứng đây làm gì, đi vào với tôi”.

"Được, đi thôi”.

Quan Hổ biết ý tìm lý do rời đi, trong lòng không ngừng cảm thán cách đối nhân xử thế của Trương Thiên Dương, tìm người khác tiếp đón Trần Bát Hoang có thể sẽ khiến anh bất mãn vì một số chuyện, nhưng Miêu Tiểu Thanh và anh là bạn học cũ, bọn họ rất hiểu nhau, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.

Sau khi Quan Hổ rời đi, Miêu Tiểu Thanh mới hoàn toàn thả lỏng, dù sao ông ta cũng là người thân cận nhất của Trương Thiên Dương, khi ông ta ở đây, Miêu Tiểu Thanh luôn rất thận trọng:

"Trần Đức, cậu lợi hại thật đấy, tôi nghe chủ tịch nói vốn dĩ cuộc đấu giá lần này còn ba tháng nữa mới bắt đầu, nhưng vì cậu muốn bán gì đó nên mới tổ chức sớm hơn”.

"Tôi cũng chỉ bảo ông ta tùy tiện tìm giúp tôi một buổi đấu giá thôi. Ai mà biết lại làm rầm rộ như vậy”, Trần Đức tỏ vẻ bất lực: “Nhưng mà lão già đó quả thực rất giỏi làm ăn”.

Trương Thiên Dương chỉ với hai bàn tay trắng, có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay, chắc chắn không phải là người bình thường, đối nhân xử thế cực kỳ hoàn hảo.

Trần Đức dám khẳng định đổi lại là bất kỳ doanh nhân hay phú hào nào cũng sẽ không vì một thanh niên mới ngoài hai mươi như anh mà đẩy nhanh một hội nghị quan trọng như vậy.

Càng không vì anh mà đến nhà họ Hàn ở Giang Bắc đánh cược mạng sống của mình!

Trương Thiên Dương cực kỳ lão luyện, kinh nghiệm đầy mình, ông ta có một tầm nhìn và lòng dũng cảm phi thường, độc nhất vô nhị. Những điều này chắc chắn đóng vai trò cực kỳ quan trọng trên con đường gây dựng sự nghiệp của ông ta.

“Này, cả thành phố Tần cũng chỉ có mình cậu dám gọi ông ấy như vậy thôi”, Miêu Tiểu Thanh giống như một con chim sơn ca, dẫn Trần Đức vào hội trường, đi thang máy dành riêng cho khách đặc biệt.

Đột nhiên, giọng của Miêu Tiểu Thanh thay đổi:

"Trần Đức, cảm ơn cậu”.

“Cảm ơn tôi chuyện gì?”, Trần Đức ngạc nhiên hỏi.

"Đừng giả vờ nữa, cậu thực sự nghĩ rằng chị đây ngu à? Lúc trước làm việc cả tháng bán sống bán chết nhưng tiền lương cũng chỉ có năm chữ số. Bây giờ, tiền lương của tôi được tính theo năm. Nếu không phải nhờ cậu có quan hệ với chủ tịch thì sao tôi được như ngày hôm nay chứ”, Miêu Tiểu Thanh cười nói: “Cho nên, để cảm ơn cậu, cho tôi cơ hội mời cậu một bữa nhé”.

"Được”.

Trần Đức cười nói: "Có điều cậu cũng đừng coi thường bản thân. Trương Thiên Dương không phải kẻ ngốc. Nếu như cậu thật sự không có năng lực, cho dù tôi là bố ông ta thì ông ta cũng sẽ không mời cậu”.

"Haha…”, Miêu Tiểu Thanh cười khanh khách: “Chỉ có cậu là dẻo miệng”.

Trần Đức đang nói sự thật, trong lòng cả hai đều hiểu rõ điều này, chính vì vậy nên cô mới có thể yên tâm thoải mái mà chấp nhận vị trí này.

Thang máy dừng lại, Miêu Tiểu Thanh dẫn Trần Đức lên tầng tám. Ở đây có rất nhiều két sắt, trong két sắt đều là bảo vật, toàn bộ đều là thứ cần đưa ra đấu giá trong ngày hôm nay.

Do đó, khắp tầng tám được canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, cứ cách ba bước là có một camera, năm bước là có một nhóm nhân viên bảo vệ đặc biệt đi tuần tra.

“Chuyên gia giám định bảo vật do chủ tịch sắp xếp đang đợi cậu ở đây. Ngay khi đồ của cậu được giám định xong, một lúc sau buổi đấu giá sẽ bắt đầu”, vừa đến đây, Miêu Tiểu Thanh liền trở nên nghiêm túc.

Cô dẫn Trần Đức vào phòng hội nghị, trong phòng hội nghị, ba người đàn ông trung niên đang đợi Trần Đức.

"Cậu chủ Trần, ba vị này là chuyên gia giám định bảo vật nổi tiếng ở thành phố Tần, chủ tịch đã đặc biệt sắp xếp bọn họ đến đây đợi cậu”, Miêu Tiểu Thanh nghiêm túc giới thiệu với Trần Đức, sau đó lại nói với mấy chuyên gia giám định bảo vật: "Các vị tiền bối, đây là người mà chủ tịch đã nhắc đến, Trần Bát Hoang, cậu chủ Trần".

Ba người này đều là những chuyên gia giám định bảo vật nổi tiếng ở thành phố Tần, trước đây đều là người ta đến tận cửa nhờ bọn họ giám định bảo vật, hoặc mời bọn họ đến, bọn họ chưa từng phải đợi người khác.

Lần này, Trương Thiên Dương không chỉ ra mặt thể hiện quan hệ thân thiết mà còn ra giá rất cao, cho nên bọn họ mới đợi ở đây.

Tất nhiên, dù là như vậy, bọn họ cũng không mấy vui vẻ.

“Xin chào, cậu chủ Trần”, một người đàn ông trung niên có hai bên tóc mai hơi bạc đứng dậy, bắt tay chào hỏi với Trần Đức: “Không ngờ cậu chủ Trần mà chủ tịch Trương nhắc tới lại là một thanh niên”.

"Đúng vậy, thực sự là khiến người khác bất ngờ”.

"Không biết cậu chủ Trần muốn giám định bảo vật gì?"

Tuổi tác của Trần Đức khiến bọn họ rất ngạc nhiên.

Lẽ nào là con riêng của Trương Thiên Dương?

Ba người bất giác đồng thời xuất hiện ý nghĩ như vậy, nếu không phải là con riêng thì tại sao Trương Thiên Dương lại coi trọng một thanh niên trẻ tuổi như vậy?

Trần Đức lần lượt gật đầu với ba người nọ, đồng thời lướt nhìn bảng tên gắn trên ngực bọn họ.

Người bắt tay với anh tên là Lục Trầm Ba có tóc mai hơi bạc, ông ta là giáo sư, người có địa vị cao nhất, hai người còn lại có cấp bậc thấp hơn một chút, tên là Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt.

“Tôi muốn giám định bức tranh này”, Trần Đức đưa ống tranh trong tay cho Lục Trầm Ba: “Đây là bức ‘Thanh Hà Thượng Đồ’ của Đường Dần vào thời nhà Minh, mong các vị chuyên gia giúp tôi định giá”.

Trần Đức biết bức tranh Thanh Hà Thượng Đồ là đồ cổ, nhưng về phương diện định giá vẫn phải nhờ những người chuyên nghiệp này.

“Thanh Hà Thượng Đồ?”, vốn dĩ Lục Trầm Ba đang định giơ tay ra nhận lấy ống tranh của Trần Đức, nhưng lúc này lại ngừng lại một lát, sau đó thu tay về: “Cậu chủ Trần, cậu có chắc đây là Thanh Hà Thượng Đồ không? Bức tranh đó là sự tồn tại huyền thoại trong giới thư họa cổ đại của chúng tôi, tương truyền đã bị thiêu hủy từ lâu, không phải là cậu mang hàng giả đến đấy chứ?"

"Thanh Hà Thượng Đồ, mặc dù tôi không biết nhiều về thư họa, nhưng tôi đã nghe nói về bức tranh này. Rất nhiều người đang tìm kiếm nó, nhưng thực sự không tìm thấy, đồ giả cũng khá là nhiều", Tôn Hưng Quốc nâng gọng kính có dây vàng lên, thờ ơ nói: “Những người trẻ tuổi mua hàng giả cũng không phải chuyện mới mẻ gì”.

"Haiz…"

Lâm Đồng Kiệt thở dài liếc nhìn Trần Đức, anh chàng này mặc một bộ quần áo bình thường, trông không giống một người sở hữu những bức họa cổ.

Tục ngữ có câu: Thời thịnh thế trữ đồ cổ, thời loạn thế mua vàng kim.

Thời nay có người nào chơi đồ cổ mà không phải là người có tiền?

Không cần nói cũng biết, chắc chắn là ham rẻ, bị người ta lừa gạt rồi: "Tôi còn tưởng có bảo vật quan trọng nào đó cần được giám định nên chủ tịch Trương mới huy động nhân lực mời chúng tôi đến đây, không ngờ lại là hàng giả”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play