Một trăm ba mươi tám võ giả, những người này đều là tử sĩ của nhà họ Hàn, do tổ tiên nhà họ Hàn lựa chọn trong số những người bình thường có khả năng trở thành võ giả nhất, phải mất rất nhiều tiền bạc và thời gian mới có thể bồi dưỡng thành cấp độ như ngày hôm nay.

Nhưng…

Ba phút!

Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, tất cả đều bị trọng thương và bị giết!

Hàn Vân Sơn vốn nghĩ rằng, cho dù Trần Bát Hoang có mạnh đến đâu, dù hơn một trăm người kia không giỏi bằng anh thì ít nhất cũng có thể khiến anh hao mòn, làm anh kiệt sức, thậm chí có thể khiến anh bị thương nặng.

Nhưng hiện thực lại giáng cho ông ta một tát, cái tát này đến quá bất ngờ khiến Hàn Vân Sơn trở tay không kịp, hoảng loạn sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.

Thời gian ba phút đó, thực sự là quá sốc!

Hơn một trăm nhân vật quan trọng của nhà họ Hàn, cứ như vậy mà chết!

Bảo ông ta phải giải thích với nhà họ Hàn thế nào?

Phải giải thích với tổ tiên nhà họ Hàn ra sao?

Lúc này hai ông cháu nhà họ Hàn đều đã nhận thức được sức mạnh của Trần Đức, sắc mặt cả hai cực kỳ khó coi.

Tống Bình và Mã Viễn cũng khá ngạc nhiên, bọn họ không ngờ trong thế tục lại có một thanh niên mạnh mẽ như vậy.

Chỉ có Giang Hồ Hải là vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, thản nhiên gắp thức ăn, uống rượu.

“Giang đại sư, ông nhất định phải cứu tôi, hôm nay thằng nhóc đó tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi nhà họ Hàn!”, Hàn Vân Sơn rất vui mừng, vui mừng vì ông ta không khinh địch, đã mời Giang Hồ Hải đến!

Nếu không, hôm nay thật sự là lành ít dữ nhiều!

“Tên nhóc này quả thực có chút bản lĩnh”, Giang Hồ Hải hờ hững đưa ra một lời nhận xét, sau đó nói tiếp: “Có điều cũng chỉ có thể nhảy loạn xạ trong nhà họ Hàn các người mà thôi. Yên tâm đi, dựa vào chút sức lực này, hắn không đụng được một cọng tóc của các người đâu".

"Tống Bình, Mã Viễn".

"Có đệ tử!"

Tống Bình và Mã Viễn đồng loạt đứng lên đáp.

Giang đại sư nói: "Hai người các con bắt hắn qua đây, cúi đầu nhận tội với gia chủ nhà họ Hàn và Hàn Tùng".

“Sư phụ yên tâm, vẫn là câu nói đó, không cần Mã sư huynh ra tay, một mình con là đủ rồi”, vẻ mặt Tống Bình vô cùng kiêu ngạo, mặc dù thấy Trần Bát Hoang đã giết chết hơn một trăm người, nhưng hắn vẫn không có chút gì gọi là sợ hãi hay kiêng nể.

Đặt mình vào vị trí đó.

Nếu hắn là Trần Bát Hoang.

Hơn một trăm người đó cũng không thể sống sót!

Là một võ giả, mọi cấp độ đều khác nhau rõ rệt.

Kẻ mạnh nhất trong số hơn một trăm người kia chỉ mới là võ giả cấp ba mà thôi. Tống Bình hắn rất tự tin là có thể một đấm đánh chết ngay tại chỗ.

“Không được khinh địch, tên nhóc đó quả thực rất có bản lĩnh”, Giang đại sư vừa uống rượu vừa bình thản nói.

"Sư phụ dạy rất phải".

"Đi thôi sư đệ, đi dạy dỗ tên nhóc kia"

"Chờ đã, đem theo cái này..." Giang đại sư lấy ra một thanh trường kiếm dài ba thước từ bên hông ra: "Dùng Thanh Phong chặt đứt tay chân của tên nhóc đó!"

"Linh khí!"

Nhìn thấy thanh trường kiếm dài ba thước, Tống Bình kinh ngạc nhận lấy Thanh Phong bằng hai tay: "Sư phụ yên tâm, có nó, tên nhóc kia nhất định sẽ không sống sót!"

Không chỉ Tống Bình, mà hai mắt của Mã Viễn cũng lóe lên vẻ phấn khích khi nhìn thấy Thanh Phong.

Chuyến đi này không phải là không có kết quả!

Kiếm Thanh Phong này là linh khí duy nhất ở Không Đồng!

Nó được làm bằng vật liệu đặc biệt, khác với binh khí thông thường, binh khí thông thường đòi hỏi ít nhất là cao thủ cấp tông sư mới có thể truyền linh lực vào binh đao.

Còn linh khí, chỉ cần đạt tới cấp võ sư, trong cơ thể có một chút linh lực đều có thể tương thông với nó, có được linh khí thì khả năng chiến đấu của võ giả có thể tăng lên gấp bội!

Trước đây, Tống Bình và Mã Viễn không có cơ hội sử dụng thanh kiếm này, hôm nay có được nó khiến cả hai đều cực kỳ phấn khích.

“Đi đi, đừng phụ lòng nó”, Giang đại sư xua tay.

Trong trang viên.

Trần Đức dẫn tám người kia càng ngày càng đến gần biệt thự.

Lúc này.

Cánh cửa biệt thự đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.

Tống Bình và Mã Viễn bước thẳng ra khỏi biệt thự, đi đến nơi cách Trần Đức chưa đầy ba mét.

“Sư huynh, huynh đang mang Thanh Phong, cứ đứng một bên xem là được rồi, giết gà há phải dùng đến dao mổ trâu, tên nhóc này giao cho đệ”, Tống Bình vô cùng ngạo mạn, mỉa mai nói.

Về phần tám người đứng sau Trần Bát Hoang, Tống Bình hoàn toàn không coi bọn họ là người, chỉ cần giải quyết xong Trần Bát Hoang thì đám người đó... còn là người sao?

“Được thôi sư đệ, huynh sẽ đứng bên cạnh xem đệ phát huy”, Mã Viễn cười khẩy, những lời Tống Bình nói giống hệt suy nghĩ của hắn.

Giết gà, há phải dùng đến dao mổ trâu?

Lúc này, Tống Bình mới tiến lên vài bước, ánh mắt nhìn về phía Trần Đức: "Trần Bát Hoang, biết điều thì tự giác quỳ xuống..."

"Rầm!"

Tống Bình còn chưa nói hết câu.

Đột nhiên, Trần Đức đã hành động!

Trong lòng anh vẫn đang bừng bừng lửa giận, không muốn nói nhảm, cũng không muốn nhiều lời!

Anh giống như một con sói hoang đói khát, ánh mắt tàn nhẫn, lãnh khốc, băng giá!

Giây tiếp theo…

Trần Đức đã đến trước mặt Tống Bình, siết chặt cổ hắn, dùng sức từ từ nâng hắn lên khỏi mặt đất!

Không thể chống cự!

Tống Bình hoàn toàn không có sức lực chống cự!

Hắn là võ giả cấp võ sư.

Nhưng nằm trong tay Trần Bát Hoang lại giống như một con gà, một con gà con bị túm cổ!

Tống Bình chỉ cảm thấy một luồng khí tức đầy chết chóc đang bao trùm lấy mình, khoảnh khắc đối mặt với Trần Bát Hoang giống như rơi vào một động băng lạnh buốt thấu xương, bầu trời lúc nãy đang còn trong xanh, lúc này đã âm u đen kịt.

Hắn vùng vẫy, giãy giụa, vặn vẹo.

Nhưng đều phí công vô ích!

Bàn tay kia của Trần Bát Hoang giống như một cái kìm sắt, bất kể hắn giãy giụa hay vùng vẫy thế nào cũng đều yếu ớt không chút sức lực!

“Lúc nãy… mày muốn nói gì?”, Trần Đức một tay túm chặt cổ Tống Bình, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói bình tĩnh: “Là… muốn tao quỳ xuống sao?”

Răng rắc!

Không đợi Tống Bình trả lời.

Trần Đức đã dùng sức siết mạnh!

"Phặp!"

Năm ngón tay, đốt ngón tay của anh đã cắm sâu vào cổ Tống Bình.

Giây trước Tống Bình còn đang giãy giụa, giây sau bỗng yên lặng như một con diều, yếu ớt không có sức lực nằm trong tay Trần Đức.

"Xoẹt!"

Vặn nhẹ một cái, cổ họng nối liền với các bắp thịt và xương ở cổ của Tống Bình đều bị Trần Đức xé rách.

Trong phút chốc, máu đỏ phun ra dữ dội!

Tống Bình cứ như vậy mà chết, chết nhanh đến nỗi không thể nhanh hơn nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play