Vui mừng vì bọn họ không phải là kẻ thù của người này!

Con dao gãy cắm vào sàn đá cẩm thạch.

Ánh sáng của con dao phản chiếu từng khuôn mặt kinh hãi, Trần Đức đứng trước con dao, áo quần, giày dưới chân, lòng bàn tay, ngoại trừ khuôn mặt, hầu như chỗ nào cũng vấy máu.

"Sao không đánh tiếp nữa? Không phải muốn giết sao?"

Lời nói dửng dưng lạnh băng của anh đã phá vỡ sự im lặng đáng sợ đó.

Chỉ là lần này.

Câu nói này.

Không ai dám xem nhẹ, không ai dám khinh thường nữa, nó giống như một tiếng sấm mùa hạ, vang vọng trong tâm trí mọi người.

Trần Đức ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào một người trong đám đông.

Theo trực giác của anh, đây là người mạnh nhất.

Sắc mặt Trần Đức không chút thay đổi, giọng điệu thờ ơ, lãnh đạm, yết hầu khẽ di chuyển, một lần nữa lên tiếng:

"Chữ giết lúc nãy là mày nói nhỉ, bây giờ… mày ra tay đi chứ?"

Trong nháy mắt.

Tên đó hồn bay phách lạc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, cả người run lên dữ dội, giống như bị ma quỷ nhắm trúng, da đầu tê rần rần từng cơn.

Lúc này.

Trần Đức đã đến trước mặt hắn.

Cách hắn chưa đầy nửa mét.

"Run gì chứ, trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu thôi, mày sợ cái gì? Không phải muốn giết tao sao? Hiện tại, tao đang đứng trước mặt mày đấy”.

"Chém đầu tao, giết chết tao, Hàn Vân Sơn sẽ thưởng cho mày một khoản tiền lớn, rất hậu hĩnh đúng không?"

Trần Đức đang khiêu khích hắn, anh chỉ muốn chọc tức những người này, từ khi Hàn Thái bắt đầu ra tay với những người xung quanh anh, trong lòng anh đã hừng hực lửa giận!

Cơn giận này không vì cái chết của Hàn Thái mà tiêu tan!

Chỉ là một tên Hàn Thái bé nhỏ, không thể gánh nổi trách nhiệm của chuyện này!

Trần Đức chỉ muốn giết người, muốn chiến đấu!

Anh hy vọng đám người này sẽ tàn nhẫn hơn, mạnh mẽ hơn và quyết liệt hơn, để anh có thể trút được lửa giận trong lòng.

Chỉ tiếc là…

Những người này quá yếu.

Yếu như sên!

Ngay cả một chiêu của anh cũng không đỡ được.

Thực sự thực sự là khiến anh rất thất vọng, thất vọng đến tột cùng.

“Nhặt dao của mày lên, chém tao”, Trần Đức bình tĩnh nói: “Nhanh lên!”

Sắc mặt tên này tái mét, hắn thật sự không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, cho dù hắn là tử sĩ, là tử sĩ được nhà họ Hàn nuôi dưỡng...

Nhưng, hắn thực sự không muốn chết!

Tay cầm dao của hắn run lên dữ dội.

Trần Bát Hoang rõ ràng đang ở trước mặt hắn.

Nhưng hắn không đủ can đảm để nâng dao lên.

"Mày không ra tay phải không?"

"Cả đám bọn mày, đều không ra tay đúng không?"

"Được, nếu mày không ra tay thì để tao!"

“Rầm!”, đột nhiên, Trần Đức lại cử động!

Anh siết chặt hai tay, nắm thành nắm đấm, giáng vào ngực kẻ mạnh nhất, chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc, kẻ mạnh nhất trực tiếp bay ra xa, ngã xuống đất cái rầm.

Bằng mắt thường có thể thấy lồng ngực của hắn đã bị móp sâu và biến dạng đến mức không thể biến dạng được nữa!

Chết rồi!

Hắn trực tiếp bị một đấm Trần Đức đánh chết!

Đây, chỉ mới là khởi đầu…

Bóng dáng Trần Đức lại di chuyển, một lần nữa lao vào đám đông!

"Rầm rầm rầm rầm rầm!"

Giây tiếp theo.

Trong trang viên, những bóng người bay cao và đáp xuống một cách nặng nề, Trần Đức giống như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.

Mỗi lần xuất hiện đều kèm theo một cú đấm dữ dội, một bóng người bay ra trước khi gào thét, thi thể đã bị biến dạng và chết ngay tại chỗ.

Anh giống như ác quỷ!

Mọi cú đấm đều giáng vào cùng một vị trí!

Những võ giả còn lại, ai cũng biết rõ anh sắp xuất hiện, anh sắp giết người, thậm chí còn biết nắm đấm của anh sẽ đánh vào ngực bọn họ!

Nhưng…

Điều đáng sợ là không ai có thể trốn thoát và không ai có thể ngăn cản chuyện đó!

Bất lực!

Đối mặt với Trần Bát Hoang, bọn họ có cảm giác bất lực đến cùng cực!

Sự chênh lệch về sức mạnh giữa bọn họ quá lớn, không cùng đẳng cấp chút nào!

Trần Đức dừng lại, còn có tám người đang đứng.

Hơn một trăm người, chỉ còn lại tám người bọn họ!

Lúc này, bọn họ vừa hoảng loạn, vừa bất an, vừa sợ hãi.

Là tử sĩ, cái chết đối với bọn họ không đáng sợ đếm vậy, cho nên dù Trần Đức có mạnh đến đâu, bọn họ cũng không trốn tránh, không bỏ chạy...

Nhưng cho dù không sợ chết, bọn họ vẫn đang cực kỳ sợ hãi, không phải sợ chết, mà là sợ Trần Bát Hoang!

Đây là một loại tâm lý rất mâu thuẫn, nhưng nó là một tồn tại thực tế!

Chỉ vì đối thủ quá mạnh!

Đã vượt ra khỏi khả năng hiểu biết của bọn họ!

Cũng bởi vì đồng đội của bọn họ đã chết quá thảm hại!

Vũ khí trong tay của tám người đó không biết từ khi nào đã rơi xuống đất, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng lăn xuống.

"Ực…”.

Ai đó bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Không phải người!

Thực sự là không phải người!

Bọn họ không thể tìm ra lý do tại sao lại có người mạnh hơn bọn họ nhiều đến vậy!

Phải biết rằng…

Bọn họ là võ giả!

Đã vượt hẳn sự tồn tại của người thường...

Tuy nhiên, đứng trước Trần Bát Hoang, bọn họ vẫn chỉ là rác, rác trong đống rác.

"Thình thịch!"

"Thình thịch!"

"Thình thịch!"

Trần Đức không nói gì, chỉ đứng đó nhìn bọn họ, giây tiếp theo, tám người trực tiếp quỳ xuống, thành khẩn quỳ trên mặt đất, cong người xuống, mặt đã áp sát đất!

Quỳ lạy!

Thành tâm quỳ lạy!

Hoặc nói cách khác…

Là đang cầu xin tha mạng!

Tám người phía sau Trần Đức bước tới trước, kề dao vào cổ tám người kia, cứa nhẹ, tám người đó liền ngã xuống đất, không chút phòng ngự hay kháng cự.

Bởi vì…

Trần Bát Hoang đang ở đây.

Mọi sự kháng cự đều vô ích, không có tác dụng gì cả.

Bọn họ chỉ muốn giữ nguyên thi thể!

Bên ngoài trang viên.

Hơn một trăm võ giả đều bị tiêu diệt!

Tám người do Trương Thiên Dương phái đến lại nâng chiếc hũ tro cốt khổng lồ lên.

Theo bước chân của Trần Đức đi về phía ngôi biệt thự cao lớn, nguy nga tựa như cung điện.

Bước đi không nhanh, giống như đang đi dạo.

Trong đại sảnh của biệt thự, hai ông cháu Hàn Vân Sơn và Hàn Tùng đều sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Hàn Vân Sơn vốn đang rất bình tĩnh, nhưng lúc này ánh mắt ông ta đang nhìn chằm chằm Trần Đức trên màn hình, mí mắt giật liên hồi, ông ta nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói:

"Giang đại sư, cứu tôi...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play