Giờ lành vừa đến, quan tài của Tống Thiên Vũ được đặt lên xe tang, đưa đến phần mộ đã lựa chọn từ trước.
Tống Ngữ Yên thất hồn lạc phách quỳ gối trước quan tài, theo xe tang tiến về phía trước.
Anh em họ của Tống Thiên Vũ đứng hai bên, sau xe tang là một loạt ôtô màu đen kéo dài đến trăm mét.
Tang lễ vô cùng hoành tráng, đoàn người nối đuôi đến nơi chôn cất, chiêng trống tang thương vang vọng khắp một vùng trời, và cứ như vậy… kết thúc.
Trên đời này có ai không chết?
Dù có là phú giáp một phương, có địa vị, được tôn sùng cũng không thoát khỏi vận mệnh.
Một vài thương nhân lớn tuổi thấy người mà thương thân mình, tất cả đều trầm mặc nhìn quan tài của Tống Thiên Vũ bị lấp lên từng chút một.
Mãi một lúc lâu sau, quan tài đã hoàn toàn biến mất, mộ phần trên sườn núi bắt đầu được xây dựng.
Đây là khu nghĩa trang của nhà họ Tống. Tống Thiên Vũ phấn đấu cả đời, xem như không hổ thẹn với cha mẹ cùng các bậc trưởng bối, hiện tại, ông cũng được chôn cất cùng một chỗ với bọn họ.
Mãi cho đến khi quan tài được chôn lấp hoàn toàn, vẫn không có bất gì chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Kế tiếp, tang lễ được kết thúc bằng một bữa cơm trưa.
Trong quán rượu, khách khứa đông đủ, vô cùng náo nhiệt.
Trương Thiên Dương cũng có mặt, sức khỏe của ông ta vừa tốt lên đã lập tức chạy đến đây, đưa tiễn Tống Thiên Vũ đoạn đường cuối cùng.
Trên khán đài trong hội trường, Tống Ngữ Yên ngồi cùng họ hàng của mình, hai người bác của cô đại diện nói lời cảm tạ đến những người đã đến tham dự tang lễ.
Tang lễ thuận lợi ngoài sức mong đợi, không có bất kỳ ai đến gây rắc rối.
Tuy nhiên, nghĩ lại cũng rất bình thường, một doanh nhân cứ thế chết đi, tuy công bố với dư luận rằng gặp tai nạn xe cộ, nhưng các vị lãnh đạo của thành phố Tần đều biết rõ đây chính là một vụ ám sát.
Hiện trường vụ việc có máu tươi cùng dấu vết ẩu đả.
Thế nên trong quá trình diễn ra tang lễ, có rất nhiều người âm thầm bảo vệ, hơn thế nữa, có mặt tại đây đều là các nhân vật quyền thế, vì lẽ đó ít có kẻ nào dám mạo hiểm chạy đến gây chuyện lúc này.
“Giám đốc Diệp, tôi cần gặp cô chủ, nếu cô ấy không ký tên thì bản hợp đồng này xem như không có hiệu lực, sẽ không cách nào tiếp nhận tài sản của chủ tịch Tống lúc sinh tiền”.
Vài ngày sau, trong biệt thự nhà họ Tống, một luật sư mặc âu phục, đeo kính đen nói với Diệp Khánh Ngôn.
Tuổi anh ta còn rất trẻ, thoạt nhìn không hơn 30.
“Hiện tại Ngữ Yên thật sự bất tiện…”, Diệp Khánh Ngôn liếc nhìn cửa phòng đóng chặt trên lầu: “Luật sư Trịnh, hay là vài ngày nữa anh lại đến?”
“Giám đốc Diệp, đây đã là lần thứ mười tám rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn”, Trịnh Bân cười khổ: “Một vài cổ đông của tập đoàn đã bắt đầu có ý kiến, bọn họ đang thu mua cổ phần từ các nhà đầu tư nhỏ lẻ, mục đích đá cô chủ ra khỏi hội đồng quản trị. Đợi vài ngày nữa e là không kịp!”
Diệp Khánh Ngôn thở dài, không phải cô ấy không biết, Tống Thiên Vũ vừa chết, đám đầu trâu mặt ngựa kia liền xuất hiện.
Mà kẻ lãnh đạo chúng chính là anh em ruột thịt với Tống Thiên Vũ, bác cả và bác hai của Tống Ngữ Yên – Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ.
Bọn họ muốn chiếm lấy tài sản nhà họ Tống, thiết lập kế hoạch hòng đá Tống Ngữ Yên ra khỏi công ty, mấy ngày nay đã bắt đầu rục rịch.
“Thi thể chủ tịch Tống còn chưa lạnh mà những lão già này đã không an phận rồi!”, Diệp Khánh Ngôn thầm mắng một câu, biết rõ tình hình hiện tại, nhưng cô ấy cũng không thể làm gì hơn: “Từ khi chủ Tịch tống rời đi, cô chủ vẫn luôn giam mình trong phòng…”
“Chuyện đã đến mức lửa sém lông mày, giám đốc Diệp, hay là cô đi khuyên thử xem?”
Tống Ngữ Yên không ký tên trên hợp đồng khiến cho quy trình tiếp nhận tài sản từ Tống Thiên Vũ bị gián đoạn, Trịnh Bân cũng sẽ không lấy được thù lao từ đó.
“Tôi đã khuyên rồi, vô ích thôi…”, Diệp Khánh Ngôn thoáng khựng lại: “Có lẽ có một người giúp được”.
“Ai?”
“Vị hôn phu của tiểu thư – Trần Bát Hoang!”
“Vậy cô mau gọi anh ta đi, nếu là vị hôn phu của tiểu thư thì phần tài sản này cũng xem như của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ hỗ trợ”.
“Việc này…”
Diệp Khánh Ngôn có hơi do dự.
Sau khi tang lễ kết thúc, Trần Đức chỉ ghé qua biệt thự một lần để sắp xếp lại cách bố trí an ninh, rồi lập tức rời khỏi.
Mấy ngày nay điện thoại của anh ta không cách nào liên lạc được.
Lúc này, ở sân bay thành phố Tần.
Hình Tông Đài đang ngồi ở sảnh chờ, không bao lâu sau một người thanh niên từ trong phi trường đi ra. Anh ta có một khuôn mặt nghiêm túc, trang phục đơn giản, cả người thoạt nhìn có hơi lười biếng, nhưng loại lười biếng này lại khiến người ta có cảm giác tắm trong gió xuân.
“Hoang gia!”
Nhìn thấy người thanh niên kia, Hình Tông Đài vội chay đến tiếp đón: “Cuối cùng cậu cũng đã về!”
“Mấy ngày nay nhà họ Tống có xảy ra chuyện gì không?”, Trần Đức cười hỏi.
“Không có, xảy ra chuyện gì được chứ, trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn làm theo lời dặn của cậu, không rời mắt khỏi bọn họ”, ánh mắt Hình Tông Đài lộ vẻ phức tạp: “Hoang gia, dạo gần đây, cậu đúng là…”
“Đúng là cái gì?”
“Đúng là uy danh đại chấn!”, không đúng hoàn cảnh, Hình Tông Đài cũng không nhiều lời, tuy nhiên, sâu trong mắt ông tràn đầy sùng bái đối với Trần Đức.
Mấy ngày nay, toàn bộ giới sát thủ đã bị rúng động!
Một người thần bí vượt biên truy kích một tổ chức sát thủ.
Từ đảo quốc truy giết đến nước Mỹ rồi lại đến khu Tam Giác Vàng.
Tổ chức Gai Độc tiếng tăm lừng lẫy trong giới sát thủ đã hoàn toàn bị tiêu diệt chỉ trong vài ngày.
Ông trùm Gai Độc thì bị treo trên tòa nhà cao nhất tại khu Tam Giác Vàng, chết vô cùng thảm.
Đáng sợ hơn nữa là không tra ra ai đã làm, thậm chí cái bóng của kẻ đó cũng chưa có ai nhìn thấy.
Chuyện này gây chấn động cả giới sát thủ.
Không ai biết rốt cuộc tổ chức Gai Độc đã đắc tội nhân vật như thế nào, bầu bí thương nhau, tất cả các tổ chức sát thủ khác đều khúm núm, run sợ, không dám nhận ủy thác, vì lo lắng đụng phải người thần bí kia.
Trong khoảng thời gian này, giới sát thủ vẫn chưa hết bàng hoàng, ai cũng sợ không cẩn thận sẽ bị giết, cả đám đều co đầu rụt cổ trốn biệt.
Mà tất cả những chuyện đó đều do người trước mắt khởi xướng.
Hình Tông Đài thầm cảm thán, thử hỏi trên đời có bao nhiêu người có thể làm được đến như vậy? Dù là một số kẻ xưng là Binh Vương tại Hoa Hạ cũng chỉ là thứ gà con trước mặt Hoang gia.
Tuy đã sớm nghe lão thủ trưởng nhắc nhở Trần Đức lợi hại như thế nào, nhưng mấy ngày nay, Hình Tông Đài mới thật sự thấy được điều đó.
Vì nhà họ Tống, vì Tống Ngữ Yên, một mình cậu ấy đơn thương độc mã giết hơn trăm người của tổ chức sát thủ.
Nếu không phải trước lúc rời đi, Trần Đức đã nói với ông ý định của mình thì ông cũng không cách nào liên hệ hai chuyện này với nhau.
Rõ ràng cậu ấy chỉ là một thanh niên mà thôi!
Thoạt nhìn rất hiền lành vô hại.
Nhưng có ai ngờ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cậu ấy đã giết hơn một trăm người?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT