Trần Đức đã đốt hết sạch đám cổ trùng trên mặt đất, để lại một lớp tro tàn.
"Ọe!"
Trương Thiên Dương đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy, lúc này ông ta vẫn đang say giấc bỗng cảm thấy bụng cực kỳ khó chịu nên vừa tỉnh dậy đã bắt đầu ói.
Một cục máu đen gớm ghiếc phun ra từ miệng Trương Thiên Dương trộn lẫn với mùi máu tanh.
Sau nửa giờ.
Trong đại sảnh của biệt thự, Trương Thiên Dương đang hào hứng vận động cơ thể, mọi cảm giác khó chịu trong người đều biến mất, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Hai người Nhan Như Sơ và Trương Hân Nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.
"Cậu Trần, xin hãy nhận một lạy của tôi!"
Trương Thiên Dương cùng Nhan Như Sơ và Trương Hân Nhiên đồng loạt quỳ xuống trước mặt Trần Đức, phía sau bọn họ, Quan Hổ cũng quỳ xuống:
"Sau này nếu có chuyện gì tôi có thể làm được, xin cậu Trần cứ phân phó!"
"Mọi người đứng dậy cả đi"
Trần Đức rất bình tĩnh, việc cứu Trương Thiên Dương có thể xem là đã hoàn thành xong chuyện mà Sửu gia chưa hoàn thành.
"Cậu Trần, có lẽ là cậu không thiếu tiền, lúc nãy đã đưa cho cậu rồi, xin cậu hãy nhận thứ này!"
Trương Thiên Dương vẫy vẫy tay, Quan Hổ lấy một phong thư từ trong túi công văn ra, đưa cho Trần Đức:
"Cậu Trần, đây là chút thành ý của anh Dương, là một tòa biệt thự trong Hào Viên Thế Gia ở khu nam của thành phố Tần, mong cậu nhận cho".
Trần Đức không khách sáo mà trực tiếp cầm lấy, so với tính mạng của Trương Thiên Dương thì một tòa biệt thự chẳng đáng là gì cả, đây là thứ anh xứng đáng có được.
Hơn nữa, từ khi trở về thành phố đến giờ, đã lâu như vậy, anh quả thực không có chỗ riêng, bây giờ có người tặng biệt thự, còn có lý do gì để từ chối?
"Được rồi, ông cứ uống thuốc theo như đơn thuốc tôi vừa kê. Sau một tuần, sẽ bình phục hoàn toàn".
Trần Đức nói: "Mọi người cứ bận đi, tôi đi đây".
Anh không muốn ở lại lâu hơn nữa, phía Tống Ngữ Yên đang tổ chức tang lễ, anh đã hứa với Tống Thiên Vũ sẽ bảo vệ cô ấy, phải nhanh chóng trở về càng sớm càng tốt.
Trước khi quay lại, anh đến bệnh viện một chuyến, gặp Tử Hàm, Lâm Tiểu Khả và Lâm Khải.
"Lâm Khải, cái này cho anh, mỗi ngày cho Tiểu Khả uống ba lần, uống liên tục trong vòng một tháng. Đây là thuốc điều trị bệnh bạch cầu của nó. Thuốc dán này anh cũng cầm lấy, dán vào chỗ thương tật của Tiểu Khả, cứ ba tiếng thay một lần”.
Trần Đức dặn dò Lâm Khải rất cẩn thận, anh ta rất cảm kích, nói: "Anh Trần, cảm ơn anh!"
Lâm Khải tin tưởng Trần Đức, anh ta đã được chứng kiến năng lực và y thuật của Trần Đức, trực giác nói cho anh ta biết, chỉ có Trần Đức mới có thể cứu mạng con trai anh ta!
“Đợi Tiểu Khả khỏe lại, lúc đó cảm ơn cũng không muộn”, Trần Đức cười nói.
Xét về y thuật, bây giờ anh chắc chắn không thua kém Sửu gia, bệnh của Lâm Tiểu Khả, anh có thể nắm chắc bảy tám phần chữa khỏi.
Trong hai hoặc ba ngày tiếp theo, Trần Đức đi đi lại lại giữa bệnh viện và đám tang của Tống Thiên Vũ.
Tang lễ diễn ra rất suôn sẻ, bên phía bệnh viện, tình trạng của Tiểu Khả cũng đã được cải thiện đáng kể, tất cả đều tiến triển như dự kiến.
Hôm nay là ngày cuối cùng tổ chức tang lễ của Tống Thiên Vũ, theo phong tục thì đây sẽ là ngày bận rộn nhất, tất cả mọi người đều sẽ đến phúng viếng ông ấy.
Trong bãi đậu xe của nhà họ Tống, một loạt những chiếc xe hơi sang trọng, những người đến phúng viếng Tống Thiên Vũ bao gồm bạn bè, đối tác làm ăn, người thân và cấp dưới của ông ấy.
Ngay sau đó, một chiếc Mazda màu đỏ phóng tới, một người phụ nữ cao khoảng một mét bảy, đeo kính gọng đen, dáng người đẫy đà bước xuống xe.
Người vừa đến chính là Hoàng Tố Tố, giáo viên phụ trách lớp của Tống Ngữ Yên ở học viện thương mại.
"Ơ!"
Nhìn thấy cô, Trần Đức khẽ thốt lên một tiếng, anh phát hiện Hoàng Tố Tố có điều gì đó không ổn, anh có thể ngửi thấy một mùi máu nhàn nhạt trên người cô.
Mùi máu rất nhẹ, người bình thường không thể nào phát hiện được.
Sau khi luyện tập Âm Dương Kinh, thị giác, thính giác, khứu giác... của Trần Đức đã được cải thiện rất nhiều, ở khoảng cách gần như vậy mới có thể cảm nhận được một chút ít.
Ánh mắt Trần Đức lộ vẻ khó hiểu, sao trên người Hoàng Tố Tố lại có mùi máu?
Phải biết rằng, mùi máu tanh này không chỉ do dao rạch một đường nhỏ mà thành.
Có thể toát ra loại mùi này thì một là bị thương nặng, hai là có nhiệm vụ bí mật, đã giết người!
Nếu không, sẽ không bao giờ có.
Hoàng Tố Tố là giảng viên của học viện thương mại, mùi máu tanh như thế này không nên xuất hiện trên người cô.
Lúc đi ngang qua Trần Đức, Hoàng Tố Tố liếc mắt đầy ẩn ý nhìn sang nam thanh niên mà cô vốn nghĩ là một người nông thôn.
Thật trùng hợp, Trần Đức cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim của Hoàng Tố Tố bất giác lỡ một nhịp.
Đôi mắt của Trần Đức dường như có thể nhìn thấu và hiểu được mọi thứ, điều này khiến cô cảm thấy bất an và hoảng sợ.
Tất nhiên ánh mắt hoảng sợ đó không thể thoát khỏi tầm quan sát của Trần Đức.
Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào người Hoàng Tố Tố, không lâu sau đó, con ngươi nóng lên, nhãn thông mở ra, trực tiếp nhìn thấu cô, ngay lập tức, trong mắt Trần Đức, Hoàng Tố Tố trở thành bộ xương.
Chỉ trong chốc lát, Trần Đức đã thu hồi ánh mắt của mình.
Khóe miệng khẽ nhếch lên một vòng cung, không nói gì gật đầu với Hoàng Tố Tố.
Hoàng Tố Tố cũng mỉm cười chào lại, ánh mắt cô rất phức tạp, sau đêm hôm đó, cô bị thương không nhẹ, sắc mặt hơi tái nhợt, sự nhợt nhạt này mang đến cho cô một vẻ đẹp không bình thường.
Hoàng Tố Tố bước thẳng đến chỗ Tống Ngữ Yên, ôm cô ấy vào lòng: "Ngữ Yên, hãy nén đau thương!"
Đêm hôm đó, cô tận mắt chứng kiến vụ tai nạn xe ấy, cô hiểu rõ nỗi đau của Tống Ngữ Yên.
Người của tổ chức Gai Độc lái một chiếc ô tô cải tiến đâm thẳng vào chiếc xe mà Tống Thiên Vũ đang ngồi.
Chiếc ô tô đó bị hất văng hơn chục mét.
Tài xế tử vong tại hiện trường.
Tống Thiên Vũ đã bị thương rất nặng.
Cô muốn cứu…
Nhưng không kịp.
Hai mắt Tống Ngữ Yên thất thần, không nói lời nào, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn như vậy, cứ như người mất hồn.
Ngơ ngác, uể oải, tựa như một xác chết biết đi.
“Cô ơi, mời cô đi hướng này ạ”, Lâm Dao mời Hoàng Tố Tố đi về phía phúng viếng và nói với cô rằng tình hình của Tống Ngữ Yên mấy ngày nay rất tệ.
Sắc mặt Hoàng Tố Tố cực kỳ phức tạp.
Đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi.
Tổ chức Gai Độc chắc chắn sẽ không chịu để yên.
"Haizz…"
Hoàng Tố Tố thở dài, ai có thể ngờ được, chỉ vì một công thức mà mất đi nhiều sinh mạng đến vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT