Trần Đức là đệ tử của đại sư, Tống Thiên Vũ đương nhiên biết vị đại sư đó bản lĩnh đến cỡ nào, ông tự nhủ mình quá may mắn. Thời gian gần đây mặc dù mối quan hệ với Trần Đức không hẳn quá tốt đẹp, nhưng vẫn chưa từng đắc tội gì với anh.
Tống Ngữ Yên và Diệp Khánh Ngôn từ bên ngoài bước vào, lo lắng đến bên cạnh Tống Thiên Vũ.
Trần Đức thấy vậy thì lặng lẽ rời khỏi phòng, các y bác sĩ cũng đều lui ra ngoài.
Qua bác sĩ, Tống Ngữ Yên đã biết tình hình hiện tại của bố mình, khóe mắt cô đỏ hoe: “Bố…”
“Con gái”, thấy Tống Ngữ Yên không sao, Tống Thiên Vũ vui mừng như cất được gánh nặng: “Con gái à, đừng khóc, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình…”
“Bố ơi, con không muốn bố chết”, Tống Ngữ Yên khóc òa lên như con nít, ngồi mọp xuống trước giường, nắm bàn tay lạnh băng của Tống Thiên Vũ.
“Con gái à, bố không còn bao lâu nữa, lúc này, bố có mấy lời phải… phải nói, con nhất định phải nhớ… nhớ cho kỹ…”
“Bố ơi bố nói đi”, Tống Ngữ Yên quệt nước mắt, cố gắng ngừng khóc.
Tống Thiên Vũ im lặng hồi lâu, tựa hồ đang nghỉ lấy sức, ổn định tâm trạng, rồi mới nói:
“Đầu tiên, sau khi bố chết, tập đoàn dược Thiên Vũ sẽ giao lại cho con, bố đã ủy quyền cho luật sự, họ sẽ liên hệ con, giúp con xử lý thỏa đáng mọi việc”.
“Không, bố ơi, con…”
“Ngữ Yên, con nghe bố nói hết đã”, Tống Thiên Vũ ra hiệu cho cô im lặng: “Con rất ít đến tập đoàn nên không biết nội bộ tập đoàn phức tạp như thế nào. Sau khi bố chết sợ rằng sẽ có vài cổ đông tìm con gây rắc rối, đến lúc đó con đừng nương tay với họ, cái gì cần thu hồi thì cứ thu hồi, cần khai trừ thì cứ khai trừ”.
Tống Thiên Vũ nói một cách từ tốn, tóm tắt mọi tình hình của nội bộ tập đoàn cho Tống Ngữ Yên biết.
“Haiizzz…”
Nói xong, Tống Thiên Vũ thở ra một hơi thật dài, gần như mệt chết đi:
“Chuyện của tập đoàn bố đã nói xong, còn một việc nữa cũng phải nói cho con biết. Sau khi bố chết, người nhà của mẹ con có thể sẽ tới tìm con. Hãy nhớ, tuyệt đối hạn chế làm bọn họ tức giận, bọn họ… không phải những người chúng ta có thể chọc giận được”.
“Mẹ con?”, Tống Ngữ Yên sửng sốt, khái niệm này quá xa lạ với cô.
Từ nhỏ, Tống Thiên Vũ đã nói, rằng mẹ cô đã mất rồi.
“Ngữ Yên, đây là chuyện mà bố luôn áy náy với con, mẹ con vẫn còn sống, bố và bà ấy đã ly hôn từ lâu, hơn 20 năm nay chưa từng gặp lại”.
“Haiiizzz… Gia đình mẹ con rất có thế lực, ngày xưa khi bố và bà ấy lấy nhau đã vấp phải sự phản đối quyết liệt từ gia đình bà ấy. Họ còn dùng thủ đoạn để đưa bà ấy đi. Có lẽ sau khi bố chết, con sẽ được gặp bà ấy…”
“Dù sao con cũng là con gái của bà ấy, một vài thỏa thuận năm xưa sẽ mất hiệu lực nếu bố chết, có khả năng bọn họ sẽ đi tìm con”.
“Những chuyện còn lại, sau này con sẽ biết”.
Không biết có phải do cảm thấy mình không còn được bao nhiêu thời gian hay không, Tống Thiên Vũ không muốn đề cập tới chuyện quá khứ nữa, ông chỉ nói đến đây là dừng lại, không đợi Tống Ngữ Yên thắc mắc, ông nói tiếp:
“Khánh Ngôn, sau này xin giao Ngữ Yên cho cô. Cô đã bị thương vì chúng tôi, chắc chắn Ngữ Yên sẽ không bạc đãi cô đâu. Sau này nhà họ Tống là gia đình của cô, tôi sẽ nhường một phần cổ phần tập đoàn dược Thiên Vũ cho cô”.
“Chủ tịch Tống, xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ luôn bên cạnh giúp đỡ cô chủ”, Diệp Khánh Ngôn hai mắt đỏ hoe. Tống Thiên Vũ chưa từng đối xử tệ với cô, cô thật sự không hy vọng Tống Thiên Vũ chết đi như vậy.
“Được, được rồi…”, Tống Thiên Vũ liện tục gật đầu: “Chuyện của tập đoàn cô nắm rõ hơn ai hết, sau này, hãy chỉ dạy thật nhiều cho Ngữ Yên”.
“Còn nữa… Trần Bát Hoang… Ngữ Yên…”
“Bố ơi, con đây”.
“Trần Bát Hoang là đệ tử của đại sư, con nhất định phải chờ đợi cậu ấy, tốt nhất là làm sao để cậu ấy trở thành chồng tương lai của con”.
“Chuyện này…”, Tống Ngữ Yên ngẩn người, không ngờ đến giờ phút này rồi mà Tống Thiên Vũ còn đề cập tới.
Ngay cả Diệp Khánh Ngôn cũng hơi khựng lại.
Đệ tử của đại sư, không phải chỉ là giả thôi sao?
“Vị đại sư đó có ơn rất lớn với nhà họ Tống, bây giờ đệ tử của ông ấy còn cứu con, con nhất định phải theo đuổi cậu ta…”
Tống Ngữ Yên cau mày.
Nói thật, tuy cô không ghét Trần Đức, thế nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc lấy Trần Đức làm chồng.
“Ngữ Yên, hứa với bố đi, con hãy theo đuổi cậu ta, chấp nhận cậu ta”, chỉ có Tống Thiên Vũ mới hiểu đệ tử của đại sư có nghĩa là gì.
Trần Bát Hoang, tương lai không thể đoán định nổi.
Bây giờ trong những người ông biết, e rằng chỉ có anh mới là người thích hợp với Ngữ Yên nhất.
“Vâng… con hứa”, Tống Ngữ Yên suy nghĩ một chút, kết quả vẫn bằng lòng, cô không muốn Tống Thiên Vũ đang hấp hối mà còn thất vọng vì cô.
“Tốt rồi… những gì cần nói, bố đã nói xong… Bố muốn nghỉ ngơi một chút…”
“Bố ơi, bố nghỉ ngơi đi ạ, không sao đâu, bọn con luôn ở đây với bố”.
Tống Ngữ Yên và Diệp Khánh Ngôn lặng lẽ ngồi một bên.
Cuối cùng Tống Thiên Vũ đưa mắt nhìn Tống Ngữ Yên, trong đôi mắt tràn ngập không nỡ.
Cố nén đau đớn trong lòng, rốt cuộc cũng nhắm mắt lại.
Một phút đồng hồ, Tống Thiên Vũ không nhúc nhích.
Năm phút…
Vẫn không nhúc nhích.
Tám phút trôi qua, Diệp Khánh Ngôn đột nhiên phát hiện mặt nạ dưỡng khí không có không khí lưu thông, lập tức ý thức được sự tình.
“Cô chủ”, Diệp Khánh Ngôn sắc mặt trắng bệch: “Chủ tịch, ông ấy…”
“Bố!”
Nửa phút sau, tiếng khóc đứt ruột đứt gan truyền ra từ phòng bệnh, mọi người bên ngoài lòng trầm hẳn xuống.
Động tác tu rượu của Trần Đức cũng khựng lại, trong mắt ánh lên một tia đau thương.
Tống Thiên Vũ đi rồi. .
Truyện Trọng SinhĐi lúc tuổi còn trẻ, bảo đi là đi.
Biết được tin này, không biết có bao nhiêu người của tập đoàn Thiên Vũ chấn động.
Mới hôm trước còn cười nói, hôm sau đã đi rồi?
Người nhà, bà con của ông khi biết tin đều hoảng hốt vô cùng, quả thật không thể tin được.
Nhưng đó là sự thật.
Một vị chủ tịch tập đoàn lớn, cứ thế chết đi, điều này làm cả tập đoàn rúng động. Mọi lãnh đạo cao cấp của tập đoàn, ngoại trừ vài cá biệt, đều đến nhà họ Tống phúng viếng.
Tống Ngữ Yên như người mất hồn, cả ngày cứ đờ ra, mọi việc hậu sự đều do hai người bác đứng ra chủ trì.
Tang lễ rất long trọng, dự kiến cử hành trong bảy ngày.
Rất nhiều đại doanh nghiệp trong giới kinh doanh, bao gồm cả phụ huynh của đám Lôi Long ở Học viện thương mại có qua lại với Tống Thiên Vũ, hết thảy đều đến viếng.
Cả Lâm Dao cũng đến.
Thấy Tống Ngữ Yên thần hồn ngơ ngẩn, cô liền ở bên cạnh, giúp Tống Ngữ Yên xử lý công việc.
Tống Thiên Vũ chết rồi, Diệp Khánh Ngôn được đưa đi bệnh viện điều trị, vết thương của cô không nặng, nhưng cũng không nhẹ, tổn thương trên mặt không cách nào hồi phục, cô sẽ mang theo vết sẹo đó mãi mãi.
Trước cái chết của Tống Thiên Vũ, Trần Đức chỉ có thể bùi ngùi xúc động, tuy anh đã đoán trước sẽ có chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác không ngờ đến sẽ là ngày ông đi du lịch.
Chỉ có thể nói rằng, Tống Thiên Vũ quá tin tưởng vào hệ thống bảo vệ hùng hậu của mình, biết rõ là chỗ kẻ thù mai phục, vậy mà vẫn đưa Tống Ngữ Yên đi.
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, Trần Đức đã từng chứng kiến nhiều người ra đi, cảm xúc cũng đã chai lì, nên không tỏ ra quá nhiều đau buồn.
Ngày thứ hai của lễ tang, anh không đến dự nữa, mà được Quan Hổ đón đến nhà họ Trương.
Trước cổng lớn biệt thự nhà họ Trương, Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc cùng với mẹ của cả hai đang quỳ gối đón Trần Đức đến.