“Bát Hoang, cậu hãy giúp tôi bảo vệ con bé được không? Tôi biết, lai lịch của cậu… chắc chắn… chắc chắn không đơn giản…”
Tống Thiên Vũ không phải kẻ ngốc.
Khi quyết định dùng người, ông đều đi điều tra nhân thân, khoảng trống 13 năm trong lý lịch của Trần Đức ông hoàn toàn không tra được chút gì.
Mãi đến hôm nay, khi nhìn thấy bản lĩnh kinh khủng của Trần Đức.
Ông hiểu ngay, rằng Trần Đức không phải một người bình thường!
“Tôi đã ký hợp đồng ba tháng, trong thời gian này, đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cô ấy”.
Trần Đức lặng lẽ nói, anh không thể bảo vệ Tống Ngữ Yên cả đời, còn việc khác đang chờ anh làm.
“Ba tháng… được… được rồi…”
Trần Đức không phải cá trong ao, điều này Tống Thiên Vũ rất hiểu.
Ba tháng.
Ba tháng, chắc cũng đủ để Tống Ngữ Yên hoàn toàn tiếp quản tập đoàn.
Bất kể Trần Đức có thân phận gì, ông cũng nhận ra được anh là người biết giữ chữ tín, không phải lo lắng anh trở mặt.
“Cảm ơn… cảm ơn…”
Chắc là do nói nhiều quá, Tống Thiên Vũ ho khan liên tục, sắc mặt tái nhợt, gần như không thể thở được.
Các bác sĩ nhìn thấy sợ điếng người, vội vàng lao vào cấp cứu.
Không chờ họ ra tay, Trần Đức đã làm trước, anh vận sức điểm vài huyệt vị trên người Tống Thiên Vũ.
Tống Thiên Vũ cuối cùng cũng bình ổn lại, mấy tay bác sĩ nhìn Trần Đức chằm chằm, thủ pháp của anh như thần, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.
“…”
“Đây là…”
Đồng tử trong mắt Tống Thiên Vũ giật giật, ông quay sang nhìn Trần Đức đăm đăm.
Thủ pháp vừa rồi của Trần Sinh, ông đã từng nhìn thấy!
Hơn 20 năm trước!
Ông đã từng có cơ duyên quen biết một vị đại sư!
Chính nhờ vị đại sư đó tập đoàn dược Thiên Vũ mới có ngày hôm nay.
Năm đó ông vừa tiếp quản tập đoàn dược Thiên Vũ từ tay bố mình liền đối diện với cục diện quá đỗi phức tạp, không có cách nào nghiên cứu được loại thuốc hữu hiệu mang tính đột phá, trong khi đối thủ lần lượt tung ra thị trường những sản phẩm vừa chất lượng vừa tiện dụng.
Lần đó, tập đoàn dược Thiên Vũ đối mặt với thử thách quá lớn, suýt nữa thì phá sản.
Tống Thiên Vũ phiền muộn vô cùng, bèn đến Ngũ Đài Sơn giải sầu, trong lúc đó gặp được một vị thần y.
Thần y có diện mạo xấu ma chê quỷ hờn!
Lần đầu tiên gặp vị thần y đó, ông mất ngủ suốt ba đêm, bởi vì quá xấu, xấu không thể tưởng tượng, mắt mũi miệng cứ nhíu hết vào một cục nhìn không ra được mô dạng.
Hơn 20 năm trước, lúc đó vị thần y kia đang cứu người, bao nhiêu bệnh nan y đều chỉ cần một thang thuốc là có thể chữa dứt hẳn.
Khi ấy Tống Thiên Vũ đang nản lòng thoái chí, cũng bước tới xin chữa bệnh, người đó cũng chẳng khác gì Trần Đức hôm nay, cũng điểm vài huyệt đạo trên người ông.
Lực đạo, thủ pháp,…
Hoàn toàn giống hệt!
Hơn 20 năm trôi qua, đến tận giờ này, ông vẫn nhớ rõ mồn một.
Chỉ vì mấy công thức bào chế thuốc của vị thần y vô tiền khoáng hậu đó mà Tống Thiên Vũ khổ sở cầu xin cho bằng được, quay về tạo ra sản phẩm thuốc trị bệnh ngày nay vẫn còn bán rất chạy.
Nên nhớ, đó là thuốc của hơn 20 năm trước.
Chính những phương thuốc đó đã cứu sống ông, cứu tập đoàn được Thiên Vũ thoát một bàn thua trông thấy!
Hỏi làm sao Tống Thiên Vũ làm sao có thể quên người nọ?
Ông từng hứa với vị đại sư ấy, rằng ông bằng lòng gả con gái cho đệ tử tương lai, hoặc là con trai của ông ta!
“Cậu… Bát Hoang, thủ pháp vừa rồi.. ai dạy cho cậu?”, Tống Thiên Vũ không thể tin nổi, giọng điệu vừa hoang mang, vừa thận trọng, lại như đang gặng hỏi.
Sao mà khéo thế?
Ông không thể tin nổi trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Thứ ông đang đội lên đầu Trần Đức chắc không phải là thân phận đệ tử của vị thần y kia đấy chứ!
“Chuyện này…”, chuyện của Sửu gia, Trần Đức không định tiết lộ, vẻ mặt do dự.
“Có phải Sửu gia hay không?”, không chờ Trần Đức trả lời, Tống Thiên Vũ đã kích động không thôi, con ngươi giật giật.
“Chủ tịch Tống, ông biết Sửu gia?”, Trần Đức ngạc nhiên, thật sự không ngờ Tống Thiên Vũ nói ra hai chữ đó.
Rõ ràng ông biết Sửu gia!
“Bát Hoang, nói tôi biết đi, có đúng là ông ấy dạy cậu không? Cậu… cậu là đệ tử ông ấy đúng không?”, Tống Thiên Vũ nói đứt quãng, nhưng vẫn không giấu nổi kích động trong lòng.
“Phải”, nếu đối phương đã nói ra rồi, Trần Đức cũng không giấu giếm làm gì nữa: “Đúng là tôi cũng coi như đệ tử của ông ấy, nhưng mà ông ấy không chịu cho tôi gọi ông ấy là sư phụ”.
“Cậu có thể mô tả diện mạo ông ấy được không?”, Tống Thiên Vũ vẫn muốn chắc chắn.
“Xin lỗi, không tiện đâu”, mô tả mặt mũi Sửu gia chính là làm nhục ông ấy, anh không thể.
“Được… được…”
Tống Thiên Vũ là người khôn khéo thế nào chứ? Nhìn thấy biểu cảm của Trần Đức lập tức biết ngay, ông thở dài thườn thượt:
“Ý trời, tất cả đều là ý trời…”
“Bát Hoang, cậu có nhớ ban đầu khi ký hợp đồng tôi có nhắc đến một vị đại sư không?”, Tống Thiên Vũ hỏi.
“Chẳng lẽ là Sửu gia?”, Trần Đức lập tức đoán ra ý trong lời nói, mắt anh cũng lóe lên biểu cảm không nói nên lời.
“Phải, chính là ông ấy…”
Tống Thiên Vũ kể lại chuyện năm xưa Sửu gia cũng từng thi triển thủ pháp vừ rồi với ông, trong lòng thổn thức vô cùng: “Hồi đó Sửu gia cứu tôi một mạng, hôm nay cậu lại cứu con gái tôi một mạng, tất cả đều là ý trời”.
Đột nhiên, Tống Thiên Vũ chuyển đề tài:
“Bát Hoang, cậu… cậu có bằng lòng…”
“Lấy con gái tôi không?”
Trần Đức giật mình, không ngờ Tống Thiên Vũ lại nói đến chuyện này.
Mỗi khi nhìn thấy Tống Ngữ Yên, anh sẽ nghĩ đến một cô gái khác.
Cô gái đó chính là cái dằm trong tim Trần Đức.
Thù lớn chưa trả.
Làm sao anh có thể đi cưới cô gái khác làm vợ?
Huống hồ, dù anh có lấy Tống Ngữ Yên, thì cô cũng chỉ thay thế cho một hình bóng khác.
“Xin lỗi… chủ tịch Tống, chuyện này tôi không thể đồng ý”, Trần Đức từ chối thẳng thừng: “Tính tôi từ nhỏ đã phóng túng, không thích hợp lấy vợ sinh con”.
“Bát Hoang…”
Tống Thiên Vũ hồi lâu không nói gì, thấy Trần Đức quyết liệt như thế trong lòng cũng hiểu, chuyện này e là vô vọng rồi.
Nhưng mà, đệ tử của Sửu gia vẫn bằng lòng bảo vệ con gái ông trong ba tháng.
Vậy cũng là may mắn quá lớn lao, ông không dám quá tham lam.
“Tôi muốn gặp Ngữ Yên và Khánh Ngôn…”, sau một lúc im lặng, Tống Thiên Vũ mới lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT