Môi đỏ, răng trắng đều như hạt bắp, tóc dài đến thắt lưng.
Từ nhỏ đã là con nhà khuê các, lại được bảo dưỡng cực kỳ tốt, làn da trắng mịn không tỳ vết, lông mày lá liễu, dáng người thon thả khoác lên bộ váy đỏ cực kỳ bắt mắt.
Đứng chắn trước người Trần Đức, cô thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Khi Cao Lâm, Khương Sơ Nhiên, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những người khác nhìn thấy Trương Hân Nhiên, sắc mặt bọn họ liên tục thay đổi.
Sao tên quê mùa này lại quen Trương Hân Nhiên được chứ?
Quan trọng nhất là Trương Hân Nhiên còn không tiếc tính mạng để bảo vệ!
Suy nghĩ sau này sẽ tìm Trần Đức báo thù của bọn họ bỗng nhiên rơi xuống đáy vực.
Trương Hân Nhiên, địa vị của cô còn cao hơn cả Diệp Phàm!
Bầu không khí lại yên lặng như mọi khi, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thở cực kỳ nặng nhọc.
Diệp Thế Long chĩa súng về phía Trương Hân Nhiên, mắt ông ta hơi nheo lại, nghiến răng nói:
"Hân Nhiên, cháu nhìn Diệp Phàm mà xem, nó đã thành thế nào rồi?"
"Nó bị tàn phế rồi, tàn phế rồi, cháu biết không?"
"Cháu biết”.
Trương Hân Nhiên bình tĩnh đáp, vì có cầu nối là Diệp Thế Long, cô và Diệp Phàm cũng có chào hỏi qua lại vài lần.
Với sự kiêu ngạo của hắn ta, tính tình chẳng khác gì Trương Tử Đằng, nhìn thấy chuyện này xảy ra, cô không hề kinh ngạc!
Cho dù không có Trần Bát Hoang thì còn có Trần Cửu Hoang, Trần Thập Hoang…
“Nhưng…Trần Bát Hoang…tính mạng của Hoang gia, cháu nhất định phải bảo vệ!”, khuôn mặt xinh đẹp của Trương Hân Nhiên đanh lại, ánh mắt kiên định, không hề có ý thương lượng.
Hoang gia?
Lại là Hoang gia?
Trong mắt Miêu Triều Hải và Miêu Tiểu Thanh đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, hôm nay, đây là người thứ hai gọi Trần Đức như vậy.
Hơn nữa, có vẻ như lai lịch của Trương Hân Nhiên không tầm thường chút nào.
Khi Miêu Tiểu Thanh nhìn thấy cô gái xinh đẹp, dũng cảm, mặc đồ hàng hiệu nổi tiếng còn có khí chất cao quý như Trương Hân Nhiên, không hiểu sao trong lòng lại có chút chua xót.
Cao Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những người khác, ai nấy cũng đều liếc mắt nhìn nhau, im lặng không nói, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Trong đáy mắt Diệp Thế Long lóe lên những tia sáng.
Ông ta thực sự rất muốn bắn!
Nhưng…
Trương Hân Nhiên là con gái của Trương Thiên Dương!
Là con gái của đại ca ông ta!
Cả đời này, ông ta không phục bất cứ ai, chỉ phục mỗi Trương Thiên Dương, chính Trương Thiên Dương đã cho ông ta tất cả những thứ như ngày hôm nay.
Có nói đại ca ông ta có ơn tri ngộ và ơn khiến ông ta sống lại cũng không hề khoa trương.
Ông ta không muốn Trương Hân Nhiên bị thương: "Cho chú một lý do!"
“Hoang gia!"
Trương Hân Nhiên đang định nói thì một tiếng hét đột ngột vang lên ở phía cửa, sau đó bọn họ nhìn thấy một người đàn ông gầy gò đang vội vã chạy vào.
Vì quá kích động và chạy quá nhanh nên ông ta đã bị ngã.
Phía sau, một người trạc tuổi ông ta bước nhanh đến đỡ ông ta dậy: "Anh Dương, anh có sao không?"
"Không sao, tôi không sao”.
Trương Thiên Dương đứng dậy, trên người đã dính đầy vết máu dưới mặt đất, nhưng ông ta không quan tâm.
Chỉ vội vàng chạy đến chỗ Trần Đức, ông ta cực kỳ kích động: “Hoang gia, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi!"
“Hoang gia, cậu có khỏe không, không sao chứ?"
Trần Đức nhướng mày.
Ông già này đến nhanh thật đấy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, e là sau khi biết chuyện nơi này thì đã vội vàng chạy đến đây ngay.
Trên người vẫn đang mặc một bộ đồ ngủ.
“Không sao, người xảy ra chuyện không phải tôi”, Trần Đức mỉm cười, bình tĩnh nói: “Chủ tịch Trương, đã lâu không gặp”.
Bùm!
Cuộc nói chuyện giữa Trần Đức và Trương Thiên Dương vang lên như một tiếng sấm nổ, vang vọng bên tai mọi người.
Khoảnh khắc này…
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ, toàn bộ đại sảnh rơi vào trạng thái lặng ngắt như tờ!
Ngay cả hơi thở cũng ngừng lại!
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy!
Những người ở đây có thể không biết Trương Hân Nhiên, Diệp Thế Long, Diệp Phàm, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải...
Nhưng.
Trương Thiên Dương.
Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương, người phát ngôn, người duy nhất lọt vào top 10 danh sách phú hào, người duy nhất từ tay trắng làm nên sự nghiệp, có ai không biết?
Chỉ cần là người sống lâu năm ở thành phố Tần, ai mà chưa từng nhìn thấy Trương Thiên Dương xuất hiện trên TV, quảng cáo và các phương tiện truyền thông khác.
Mặc dù, ông ta đã gầy hơn nhiều so với dáng vẻ xuất hiện trong quảng cáo.
Nhưng, mọi người vẫn có thể nhận ra ngay!
Ông ta là thần tượng trong lòng rất nhiều người!
Trương Thiên Dương gọi thanh niên đó là Hoang gia!
Lúc này, trong lòng mọi người đều chấn động không thôi, không dám tin đây là sự thật.
Cảm xúc của Khương Sơ Nhiên, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những người khác quay cuồng mấy lần, sắc mặt như vừa ăn phải ruồi, cực kỳ ngoạn mục.
Trước đây, bọn họ còn chèn ép Trần Đức.
Chế giễu Trần Đức.
Tưởng anh là một tên quê mùa, nghèo khổ, không xứng để chơi chung với bọn họ.
Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được tại sao lúc đó Trần Đức lại bình tĩnh như vậy.
Quả thực…
Trần Đức không nên chơi chung với bọn họ.
Bởi vì bọn họ không xứng!
Có lẽ, trong suy nghĩ của Trần Đức, bọn họ còn không đáng nhắc đến.
Sắc mặt Cao Lâm càng thêm vi diệu, khóe miệng giật giật, ngoài bản thân hắn ra, không ai biết rõ tâm trạng của hắn hiện tại phức tạp đến mức nào.
Hắn sợ hãi đến nỗi sắc mặt xanh mét!
Nếu như hắn biết Trần Đức có lai lịch bất phàm như vậy thì sớm đã nịnh nọt lấy lòng Trần Đức rồi, bây giờ nói không chừng đã có kết quả khác.
Hiện tại…
Haha.
Hắn chỉ là cấp dưới của cấp dưới của cấp dưới của Trương Thiên Dương, thật không tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Lúc này.
Cao Hiểu Nguyệt vừa tỉnh dậy sau cơn ngất, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, không chịu nổi, trợn trắng mắt rồi lại ngất tiếp...
"Đại ca…”
Diệp Thế Long không thể nào ngờ được Trương Thiên Dương sẽ đến đây, còn gọi thằng nhóc này là Hoang gia nữa!
Gia!
Không phải ai cũng gánh nổi xưng hô này!
Từ trước đến nay, ông ta chưa từng nghe Trương Thiên Dương gọi ai như vậy.
"Diệp Thế Long, làm cái gì đấy, còn không mau bỏ súng xuống!"
Khi Trương Thiên Dương nhìn thấy Diệp Thế Long vẫn còn cầm súng chĩa về phía trước, ông ta tức giận đến mức lao lên giật lấy khẩu súng kia.
Diệp Thế Long không hề phản kháng.
Ông ta vẫn đứng ngây người nãy giờ.
"Hoang gia là ân nhân của tôi, nếu đụng vào cậu ấy thì chính là động vào tôi!"
Sau khi Trần Đức rời đi, Trương Thiên Dương đã huy động tất cả mọi người trong nhà, không ngừng tìm kiếm anh.
Năm phút trước.
Ngay khi nhận được tin tức của Trương Hân Nhiên, ông ta liền tức tốc chạy đến đây ngay.
Không ngờ lại thấy người bạn tốt của mình chĩa súng vào Trần Đức!
"Ân nhân?"
"Chuyện này tôi sẽ nói rõ sau”.
Bây giờ Trương Thiên Dương không có tâm trạng để nói quá nhiều, tình hình hiện tại rất phức tạp, trước khi bước vào, ông ta đã nghe kể về tình hình ở đây:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT