Sắc mặt Cao Lâm, Khương Sơ Nhiên, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những người khác càng thêm tái nhợt, như thể bị quét một lớp sơn trắng, bọn họ quỳ trên mặt đất, không dám nói lời nào.
Lúc này, bọn họ nghĩ đến những lời xúc phạm Trần Đức trước đây, những hành động coi thường Miêu Tiểu Thanh và xem cô như một bình hoa di động.
Bọn họ chỉ phải quỳ xuống.
So với Diệp Phàm thì tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần!
Diệp Phàm, hoàn toàn trở thành kẻ tàn phế rồi! .
Tiên Hiệp HayTrần Đức yên lặng nhìn những người này, vẻ mặt bình tĩnh như cũ, máu anh nhìn thấy quá nhiều rồi.
"Diệp Phàm... tao vốn là chỉ muốn dạy cho mày một bài học, không muốn khiến mày tàn phế”.
Trần Đức nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
Mặc dù tên này rất đáng ghét.
Nhưng…
Cũng không đến nỗi anh phải ra tay nặng như vậy.
"Chỉ tiếc là bố mày không biết tốt xấu. Vừa đến đã muốn biến tao thành kẻ tàn phế, ý nghĩa của tàn phế mày hiểu không? Chính là giống như mày bây giờ”.
Trần Đức nói rất chân thành, những gì anh nói quả thực không hề sai.
Diệp Thế Long không chỉ muốn biến anh thành người tàn phế.
Mà còn muốn lấy mạng anh.
Từ ánh mắt của Diệp Thế Long, anh cảm nhận được một luồng sát khí.
Cho nên, anh phải dạy cho Diệp Thế Long một bài học nhớ đời, không thể nào quên.
Hơn nữa...
Trần Đức sẽ không hề động đến Diệp Thế Long.
Mà sẽ khiến Diệp Thế Long vì chuyện hôm nay cảm thấy tội lỗi, mặc cảm và khó chịu cả đời.
Không làm gì ông ta mới là đả kích lớn nhất.
"Hoang gia!"
Khiến Diệp Phàm tàn phế xong, Phi Ưng quỳ xuống trước mặt Trần Đức.
Hắn không nói gì, Trần Đức cũng có thể hiểu được ý của hắn.
Ngay lập tức, anh gõ hai tiếng lên người hắn.
Trong nháy mắt, máu đỏ đang phun ra nhanh chóng ngừng lại.
Thấy vậy, Phi Ưng nhìn đến ngây người.
Đây là thủ đoạn gì?
Hắn thực sự không thể ngờ, trên đời này lại có cách cầm máu như vậy.
Trần Đức không thèm để ý đến sự kinh ngạc của Phi Ưng, anh nhìn Miêu Tiểu Thanh, áy náy nói:
"Tiểu Thanh, anh xin lỗi, để em phải chứng kiến cảnh tượng này”.
"Không sao, em không trách anh”.
Miêu Tiểu Thanh cảm thấy trong bụng hơi khó chịu, nhưng cô không trách Trần Đức mà kiên quyết đứng về phía anh.
"Ổn rồi, chúng ta đi thôi”.
Trần Đức phớt lờ Diệp Thế Long và những người khác đang run rẩy vì sợ hãi, nắm tay Miêu Tiểu Thanh bước về phía cửa.
Miêu Triều Hải muốn nói nhưng không dám lên tiếng.
Ông đứng phía sau Diệp Thế Long và những người khác, muốn đi nhưng không dám.
"Bố em…”, Miêu Tiểu Thanh nhìn bố mình, muốn dẫn ông theo.
"Bác Miêu, bác còn đứng đó làm gì?"
Trần Đức nhìn Miêu Triều Hải.
Miêu Triều Hải vô cùng vui mừng, vào thời điểm quan trọng, ông đã đứng về phía Miêu Tiểu Thanh.
Nếu không, kết cục của ông chắc chắn sẽ không tốt hơn Cao Hiểu Nguyệt chút nào.
Cả người Miêu Triều Hải run lên.
Sau đó, ông đi về phía Trần Đức.
Thật kỳ lạ, không có ai ngăn cản Miêu Triều Hải.
Ngay cả Diệp Thế Long cũng không nói một lời.
Rất kỳ lạ.
Hiện tượng này tuyệt đối không bình thường chút nào.
Tuy nhiên…
Trần Đức tựa như không hề để ý, dẫn hai người đi ra ngoài cửa.
"Tao cho bọn mày đi rồi à?”
Vừa định bước ra cửa, cuối cùng giọng nói của Diệp Thế Long cũng vang lên.
Giọng nói trộn lẫn sự run rẩy, tức giận và sợ hãi.
Sát khí nồng nặc không hề che giấu.
Không biết tự lúc nào, trên tay ông ta đã xuất hiện một khẩu súng.
Súng lục bạc.
Nòng súng chĩa thẳng vào người Trần Đức.
Miêu Tiểu Thanh và Miêu Triều Hải quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cảnh này, hai người lập tức tái mặt vì sợ hãi.
Miêu Triều Hải bất giác đứng chắn trước mặt Miêu Tiểu Thanh.
Chỉ có Trần Đức là cực kỳ bình tĩnh.
Từ đầu anh đã biết trên người Diệp Thế Long có súng.
Loại chuyện này sao có thể nằm ngoài tầm mắt của anh được?
Chỉ có điều anh không ngờ Diệp Thế Long lại dám lấy súng ra trước mặt nhiều người như vậy.
Phải biết rằng, pháp luật Hoa Hạ đã quy định rõ ràng, cấm không được mang theo những thứ này.
Trần Đức không có chút gì gọi là hoảng sợ.
Anh quay người lại.
Đi về phía Diệp Thế Long.
Dừng lại cách họng súng chưa đầy nửa mét:
"Ông thử nổ súng đi, tôi cũng muốn biết ông có thể giết tôi chỉ với một phát súng hay không”.
“Tao không muốn nổ súng, tốt nhất là mày nên quỳ xuống”, Diệp Thế Long chưa từng thấy thanh niên nào hung hăng kiêu ngạo như vậy, nhất thời có chút bối rối.
Trước đây khi ông ta lôi thứ này ra, có ai mà không sợ chết khiếp, quỳ xuống cầu xin tha mạng?
Thật sự là lần đầu tiên có kẻ dám đi về phía nòng súng.
"Con trai tao tàn phế rồi, mày nhất định cũng phải vậy”.
Lúc này, Diệp Thế Long buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Diệp Phàm đã thành người tàn phế.
Không sao cả.
Cùng lắm thì ông ta sinh thêm đứa khác.
Hay một đội bóng luôn cũng được.
Nhưng, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép Trần Đức rời đi như vậy.
“Tôi không quỳ đấy thì sao?”, Trần Đức nhướng mày, nhưng trong lòng lại không chút xao động.
Thậm chí…
Anh còn lấy một chai rượu ra, nhấp một ngụm ngay trước mặt Diệp Thế Long.
Diệp Thế Long dám nổ súng bắn.
Thì anh cũng dám giết Diệp Thế Long ngay khi ông ta bóp cò.
Đến lúc đó, cho dù cơ quan tư pháp đến, anh cũng là tự vệ chính đáng.
Anh rất tò mò liệu Diệp Thế Long có đủ can đảm để nổ súng hay không.
Hay nói cách khác, anh rất mong đợi cảnh Diệp Thế Long nổ súng...
Nòng súng của Diệp Thế Long chĩa thẳng vào Trần Đức.
Miêu Tiểu Thanh cực kỳ sợ hãi, muốn lao lên nhưng Miêu Triều Hải đã giữ chặt cô lại.
Cao Lâm, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những người khác nhìn chằm chằm về phía Trần Đức như thể đang nhìn một tên điên.
Bọn họ thực sự, thực sự chưa từng thấy một người không sợ chết như vậy.
“Được rồi, nếu đã như vậy, tao sẽ thỏa mãn mày!”, Diệp Thế Long lên đạn, một lần nữa nhắm thẳng về phía Trần Đức.
Có điều, không hề nhắm vào đầu mà lại nhắm vào chân anh.
Cho dù có điên cuồng đến đâu, ông ta cũng không dám giết người ở chỗ đông người thế này!
"Chú Diệp, dừng lại!"
Ngay khi Diệp Thế Long muốn bắn, đột nhiên, có một tiếng hét lớn vang lên.
Giây tiếp theo.
Một bóng dáng màu đỏ từ ngoài cửa chạy vào, chắn ngay trước mặt Trần Đức.
Thấy có người đến.
Diệp Thế Long giật mình.
"Hân Nhiên, sao cháu lại ở đây?"
Người vừa xuất hiện không ai khác chính là con gái của Trương Thiên Dương, Trương Hân Nhiên!
Cô có ngoại hình xinh đẹp, thân hình gợi cảm nóng bỏng cùng giọng nói cực kỳ cuốn hút.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều biết cô gái này.
Cô là con gái duy nhất của Trương Thiên Dương!
“Chú Diệp, anh ấy là bạn của cháu, chú làm ơn cất súng đi!”, Trương Hân Nhiên nhìn chằm chằm về phía Diệp Thế Long.
Cũng may là cô đến kịp thời, nếu không với sự hiểu biết của cô về Diệp Thế Long, e là ông ta thật sự sẽ bóp cò.
Đến lúc đó…
Nếu Trần Đức chết…
Không ai có thể cứu bố cô được nữa!
"Hắn là bạn của cháu? Hắn xứng không?", đối mặt với Trương Hân Nhiên, Diệp Thế Long không hề nao núng: "Tránh ra, chú phải báo thù cho Tiểu Phàm".