*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nó lại lao đến, hai tay múa loạn lên, dồn cả sức bình sinh lên để đánh Lưu Tích nhưng tất cả những gì Viêm Nhất nhận lại chỉ là những cú đấm đơn, double tap, triple tap đáp thẳng vào mặt, vai và cả các bộ phận khác.
Với tư cách là kẻ tiến hóa vượt bậc, nó không cho phép bản thân mình đi thua một kẻ thấp kém, hạ đẳng, cổ hủ, thuộc thời tiền sử,… như Lưu Tích.
“Tên khốn kiếp, ngươi đã dùng mưu kế gì???? Một sinh vật nằm ở đáy như ngươi không thể nào áp đảo được ta!!!!” Viêm Nhất hét lên.
Lưu Tích không đáp, chân vẫn đảo đều, hai tay co sát vào người, liên tục nhảy qua nhảy lại. Hắn cũng không phải áp đảo hoàn toàn, những đợt sóng năng lượng hắn đánh ra có kèm theo từng cú đấm nhưng khả năng kháng nhiệt của Viêm Nhất quá tốt, tốt đến mức nó còn không nhận ra những đợt sóng ấy.
Lưu Tích môi nhợt nhạt, cơ thể chưa sung mãn, nhìn thế nào cũng biết hắn chỉ là gượng chút hơi sức còn lại để đối đầu với Viêm Nhất, nhưng hiện tại, hắn vẫn chưa hề ngã ngũ.
Thụp thụp!!!
Một cú double tap nữa được tung ra, Lưu Tích có thể nhìn thấy vai Viêm Nhất đã bật máu sau đòn đánh ấy. Nếu để ý kĩ hơn nữa, rất nhiều vết thương trên cơ thể thằng nhóc này đều chưa hề lành lại bao nhiêu.
Đúng như những gì Lưu Tích nghĩ từ ban đầu, vật thí nghiệm này đã rời xa khỏi khái niệm Huyết Tộc, kĩ năng Huyết Lưu hồi phục vô cùng yếu. Nó chỉ đơn thuần là đang giãy giũa trong vũng lầy của một sinh vật nửa mùa, không thể phát triển thêm.
Lưu Tích thậm chí còn chưa nhận lấy một đòn nào, áp đảo tuyệt đối, bất chấp chất tướng ra sao.
“Gra!!!!” Viêm Nhất lại lao lên một lần nữa, Hỏa Quyền với Băng Quyền dường như còn nở rộ thêm, áp lực cũng lớn hơn lúc trước. Nó bắt đầu mất bình tĩnh và đánh bằng cảm xúc là chính.
Thụp!!!
Dễ đoán, Lưu Tích nhún người né đón, cúi thấp gần sát đất rồi tung một cú vào bụng Viêm Nhất. Thằng nhóc thì nhẹ, sức Lưu Tích thì lại không nhỏ. Sau khi va chạm ấy kết thúc, chỉ thấy Viêm Nhất bắn văng đi như một hòn đá bị ném.
“Mày có thấy lạ không Đa?” Lưu Tích đột nhiên hỏi.
“Sao?” Minh Đa bối rối.
— QUẢNG CÁO —
“Viêm Vọng được chọc lọc huyết mạch, hồi phục cực kì yếu, nhưng vấn đề là khi bị đau hắn vẫn quằn quại, thậm chí còn gục hẳn xuống rồi mới đứng lên lại được.
Còn tên nhóc này… chưa một lần tao thấy nó rên rỉ, chưa một lần tao thấy nó chần chừ vì cơn đau, chưa một lần nào nó hành động giống một sinh vật sống lúc bị thường. Tao cảm thấy mình đang đánh với một con bot chỉ biết liều mình tấn công vậy.”
Lưu Tích nói một hồi, những kí ức điểm lại một lượt trong đầu hắn như xác nhận lại những gì hắn vừa nêu lên. Minh Đa cũng lặng người suy nghĩ, hắn có thể nhận ra được những điều Lưu Tích nói là đúng, phản ứng của thằng nhóc kia rất lạ.
“Có thể nó đã bị tước đi cảm giác đau đớn hoặc được chỉnh sửa để cảm thấy ít đau nhất có thể. Nó mang số hiệu, nó sinh ra từ ống nghiệm, mày mong chờ điều gì cơ chứ?? Thằng nhóc này rất có thể là con đầu tiên trong cả một đội quân nhân bản chỉ biết đánh nhau đến chết.” Minh Đa đáp lại, nói.
Lưu Tích hít một hơi thật sâu khi tưởng tượng đến viễn cảnh ấy. Một đội quân được trang bị huyết kế chọn lọc, nhân bản vô tính, khát máu, thượng đẳng và không biết đau đớn là gì. Sức hủy diệt của chúng có thể lớn đến cỡ nào cơ chứ?
Một lúc rồi, Viêm Nhất vẫn vùi trong đống đổ nát kia kể từ lúc bị đánh bay đi. Lưu Tích bắt đầu có cảm giác là đối thủ đã chết rồi. Cũng có lý khi nó đã nhận quá nhiều sát thương từ trước, đòn cuối cùng kia có lẽ là giọt nước tràn ly, đã dứt điểm sinh mạng chắp vá và trái tự nhiên ấy.
“Tắt đèn.”
Ngay khi Lưu Tích và Minh Đa định nhấc Viêm Vọng dậy và đi tiếp, một tiếng nói vang lên. Chưa kịp phản ứng gì, cả gian nhà lớn này đột nhiên tối thui như hũ nút, ngay cả một tia sáng cũng không thể nhìn thấy, giơ tay ra trước mặt cũng chả thấy nổi tay mình, dí sát mắt cũng không nhìn được gì ngoài một màu đen vĩnh cửu.
“Không ổn rồi, hai ngươi cẩn thận.” Tiếng Viêm Vọng như hấp hối vang lên trong màn đêm này.
“Không ổn là sao, nói rõ ra!” Lưu Tích hét, cũng vì hắn chả biết rõ Viêm Vọng ở đâu nên chỉ biết hét như vậy, mong là người kia có thể nghe thấy.
“Bọn này nó không chỉ có kháng nhiệt, nó còn có tầm nhiệt, tựa như là rắn hoặc các loài máu lạnh khác. Bên mắt có ghi số hiệu của Viêm Nhất có khả năng nhìn được vùng nhiệt như các loại camera dò tìm nhiệt lượng hiện nay.” Viêm Vọng cố nói cho hết, vừa nói vừa thở dốc như sắp chết.
Tắt đèn rồi, coi như thị giác bị phế bỏ.
Thế còn thính giác? Tai nghe đỉnh cao đến mức có thể nhận ra đối thủ ở đâu?
Còn nhớ, kiến trúc của phòng thí nghiệm này được thiết kế để tạo ra tiếng vang, một âm thanh đi ra sẽ có cả đống âm thanh dội ngược lại. Lúc bọn hắn đi vào thì từng bước chân tiếng thở đều rõ mồn một. Nói cách khác, có rất nhiều tạp âm được tạo ra, khó có thể dựa vào âm thanh mà xác định kẻ địch.
Vậy thì còn gì nữa đâu?
— QUẢNG CÁO —
Xác định là bọn hắn sẽ ăn hành rồi.
Tiếng bước chân của Viêm Nhất vang lên, dội lên các vách tường như một bản giao hưởng ồn ào, Lưu Tích tuyệt nhiên không thể nghe rõ được đối thủ đến từ phương nào.
Nhưng…
Vụt!!!!
Tiếng sượt qua vang lên, Lưu Tích vừa né được một đấm chí mạng của Viêm Nhất. Hắn chỉ là suýt soát thôi, nhưng như vậy là đủ rồi, chiếc áo choàng đen của Vũ Ngân Nhu may cho sẽ làm phần bẻ cong không gian còn lại.
“Mày vừa né được à??” Minh Đa nghe thấy âm thanh trượt qua ấy, lần mò trong bóng tối mà lên tiếng.
“Ừ.” Lưu Tích đáp ngắn, cảm giác như chính mình cũng bất ngờ không kém.
“Sao lại né được????” Minh Đa hỏi, dĩ nhiên là kinh ngạc.
“Nó giống như lúc tao giết được con chuột đầu đàn ý… Tao ngửi thấy mùi máu và tao biết được vị trí của nó đang ở phần nào trong khu rừng kia. Máu đấy là máu lẫn trong nước ối, vì nó sinh sản liên tục nên số lượng chuột và ối mới nhiều như thế.
Vì thằng nhóc kia đang dùng hai tay Huyết Khiển hai Băng Hỏa Quyền, tao có thể ngửi thầy mùi máu của nó tỏa trong không gian này và lờ mờ đoán định được vị trí của nó. Ở trạng thái Hấp Huyết Quỷ thì ngửi rất rõ, còn ở trạng thái thường này thì mờ nhạt lắm!”
Lưu Tích mô tả những gì hắn cảm thấy. Hắn nhìn lờ mờ được một đường máu, đúng hơn là đường của mùi máu. Cảm giác như bản năng khiến hắn nhạy cảm với máu vậy, cũng vì lý do đó, hắn có thể né được những đòn tấn công vừa rồi.
Thực ra, khi bịt mắt mới thấy tai có thể nghe được nhiều thứ. Khi các giác quan bị phong bế bởi bóng tối và tiếng vang, chính cảm nhận về máu của hắn mới lộ rõ. Trong khó ló khôn.
Vụt!!!!
Lại một lần nữa, Lưu Tích né được, lần này là gần như né được hoàn toàn chứ không phải chỉ lướt qua nữa. Hắn bắt đầu sử dụng thành thạo hơn kĩ năng cảm nhận mùi máu này.
— QUẢNG CÁO —
Nếu xét đến thân phận Thuần Huyết, từng một thời được gọi là Dracula trên Nhân Giới, truyền thuyết cũng có kể đến việc bọn chúng có khả năng ngửi mùi máu từ một khoảng cách cực kì xa, bản năng của bọn chúng là truy tìm và hút máu.
Vụt!!!
“Ngươi chắc chắn là sử dụng tà thuật nào đó, không thể cứ hụt mãi thế được!!!” Lần thứ ba này, tiếng Viêm Nhất vang lên, oán thán và đầy bất lực.
Không còn cái giọng kiêu ngạo từ trong trứng như lúc trước nữa, lần này, tên nhóc ấy như ai oán, như sắp bật khóc đến nơi vì bất lực. Nó đã lật cả con bài tẩy tắt đèn này ra vẫn không thể đánh trúng Lưu Tích dù chỉ một đòn, điều này đối với kẻ trăm trận trăm thắng như Viêm Nhất là một điều không thể tin nổi.
Lưu Tích không đáp lại giọng nói ấy. Hắn cũng không đứng im để hòng né tránh nữa. Từ từ nhắm mắt lại, hai chân bắt đầu chạy, cả cơ thể dồn vào việc truy tìm mùi máu… Tiếng chạy của Lưu Tích và Viêm Nhất vang qua vang lại trong gian phòng này, một lúc không thôi.
Rầm!!!!
Một đòn cực mạnh được tung ra, Viêm Nhất trực tiếp bị tóm gọn trong Huyết Trảo của Lưu Tích. Hắn siết lấy, ấn mạnh thằng nhóc này xuống mặt sàn rồi nói:
“Bật đèn lên hoặc chết.”
Mất một giây lưỡng lự, Viêm Nhất ra lệnh bằng giọng nói:
“Bật đèn!”
Ngay lập tức, ánh sáng trở lại với không gian này. Minh Đa dụi mắt liên tục, Lưu Tích cũng phải nheo hai đồng tử màu đỏ máu lại để từ từ thích nghi với cường độ sáng mạnh này. Sau một lúc, hắn tiếp tục quay sang Viêm Nhất, nhìn thẳng vào mặt kẻ mang huyết kế chọn lọc ấy.
“Ngươi dùng kĩ xảo gì?” Viêm Nhất vẫn kiên quyết cho rằng Lưu Tích gian lận.
“Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi kĩ xảo của ngươi đều là cỏ rác.” Lưu Tích hiên ngang đáp lại, cười một tiếng.