*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lưu Tích cười, trong cái khó ló cái khôn, để vượt qua nghịch cảnh, chắc chắn Viêm Vọng đã làm được một điều hắn chưa từng làm. Không có áp lực, không có kim cương, việc đạt được thành tựu từ vực sâu của tuyệt vọng vốn là việc rất bình thường.
“Nhìn đây!!!” Viêm Vọng hét lên, giọng hòa vào tiếng cười mãn nguyện.
Hắn cắn vào cánh tay, tia máu không chảy ồ ạt như trước nữa mà có thể được điều khiển. Một cây gậy dài và mảnh xuất hiện, dễ phải dài đến 5m hoặc hơn. Cây gậy mỏng dính ấy trông như một que tăm cỡ lớn, được Viêm Vọng siết chặt trong tay.
Lưu Tích bật cười, không hiểu sao cũng cảm thấy vui lây cho Viêm Vọng. Vậy là hắn ta đã dùng được Huyết Khiển rồi đấy, dù cho bao nhiêu năm qua hắn chưa từng dùng được. Viêm Vọng cũng chẳng biết nữa, hắn đã rất nhiều lần tuyệt vọng, nhưng không hiểu sao vì một trái cây mà hắn có thể đạt được thành tựu cả đời.
“À, giờ nghĩ lại, ta hiểu rồi Lưu Tích ạ. Nếu mạnh lên để vả mặt hai đứa em và những kẻ đã tạo ra ta, có lẽ, sau đó, mục tiêu của ta sẽ không còn nữa. Ngày xưa, ta chỉ biết đến việc vả mặt, lấy đó làm mục tiêu duy nhất. Sống chỉ với mục tiêu, sống để rồi biết rằng sau khi đạt được mục tiêu ấy, đời sẽ chẳng còn gì đáng để ta cố gắng.
Nhưng đối diện với quả mọng mà ta phải ăn để sống, ta có nhiều lý do hơn để đạt được nó. Nó ngon vờ lờ là lý do đầu tiên, nó sẽ giúp ta sống tiếp là lý do thứ hai, và khi sống tiếp, sẽ cố vô số lý do khác khiến ta cố gắng hơn, đúng chứ?”
Viêm Vọng cầm cái que trong tay, gảy một phát, chọc xuyên qua một quả nằm khuất sau tán lá kia. Hắn điêu luyện giật tay ngược lại, cả trái cây mọng nước ấy cũng được lôi về cùng. Lại nắm lấy, lại đưa lên miệng, lại nhai, lại vui và nhớ về lần đầu dùng được Huyết Khiển.
“Đúng, đời này còn vui lắm.” Lưu Tích gật gù, tỏ vẻ đồng tình.
“Ha, thế rồi, đêm hôm sau, ta bắt đầu vặt những cành cây nhỏ gần với mình để dồn thành một cái ụ, nằm vào đó cho đỡ gió. Cũng lạnh, nhưng ấm hơn việc ngồi không mà giương mặt ra đón gió. Đêm hôm đó là đêm đầu tiên ta ngủ được trên ngọn cây này, một giấc ngủ ngon, cũng là một giấc ngủ mà ta không phải nặng đầu về việc ngày mai sẽ ra sao.
Rồi sáng hôm sau, ta tỉnh dậy, không hiểu ngáo ngơ thế nào mà rơi khỏi nhánh cây này. Trong một khoảnh khắc, cả cơ thể ta chỉ còn được giữ lại bởi chính sợi dây trói tay bên này. Dưới kia thì sâu hun hút, nếu dây đứt, mạng ta cũng đứt theo mà thôi, không sống nổi.
— QUẢNG CÁO —
Và ta nhận ra ta thực sự không muốn chết!! Trèo lại lên ngồi, ta như vỡ tim vì sợ, nhưng cái nỗi sợ này nó rất… nó hay lắm, ta cũng chả thấy nhục vì đã sợ, bởi vì đó là sợ chết. Cuối cùng, vì sự cố ấy mà ta quyết định sẽ không cắn đứt nốt bên dây trói còn lại.
Cho đến hôm nay, ta đã sống rất tốt, rất ổn. Ở nơi biệt lập với xã hội thế này, ta nhận ra thứ muốn mình chết là xã hội, không phải là cuộc đời này. Đời có trăng sao, có quả mọng, xã hội thì chỉ có tranh tranh đấu đấu. Ta sẽ không chọn tự tử nữa, Lưu Tích ạ.”
Viêm Vọng chốt lại một câu, tỏ ra cực kì yêu đời. Lưu Tích cũng yên tâm. Nói thật, nhìn một kẻ hơi gầy đi, hơi còm cõi mà được đầy sức sống thế này còn hơn lực lưỡng mà sầu đời, chung quy thì Viêm Vọng đã có thể thoát ra khỏi cái bóng tâm lý cũ và tập trung vào cuộc sống rồi.
“Vậy ngươi có muốn bắt đầu lại không?” Lưu Tích hỏi.
Mất một lúc, Viêm Vọng đáp lại:
“Ừ, ta muốn làm lại, ta không muốn sầu hận cuộc đời này nữa, ta sẽ sống thật tốt, mặc kệ cho ngoài kia gièm pha thế nào đi chăng nữa.”
“Được!!” Lưu Tích vỗ vai người ngồi cạnh, hô lên.
Một tiếng cắt đứt vang lên, dây leo trói tay Viêm Vọng đã được rũ bỏ. Lưu Tích lại mở ra hai cặp Huyết Dực, bay lên không trung, tay thì túm chặt lấy vai của Viêm Vọng. Cả hai bay xuống khỏi ngọn cổ thụ cao chót vót kia, mãi cũng đáp xuống mặt đất.
Ngay lập tức, Viêm Vọng nhìn ngó xung quanh bằng một ánh mắt cực kì yêu thương. Hắn nhớ mặt đất này quá, có thể nói là chưa từng hắn cảm thấy việc được đứng thẳng là một điều tốt như vậy. Lưu Tích hỏi Viêm Vọng:
“Giờ ngươi đi đâu?”
— QUẢNG CÁO —
“Đến một nơi ta cần phải đến, ta sẽ xử lý vấn đề về huyết mạch của mình.” Viêm Vọng đáp lại.
Lưu Tích gật gù, có lẽ nơi mà Viêm Vọng nhắc đến chính là gia đình hắn. Nhưng nghĩ lại, nếu như Viêm Vọng là một kẻ được sắp xếp để ra đời, sinh ra trong sự tính toán về huyết mạch, có lẽ câu chuyện này không đơn giản như vậy.
“Tạm biệt.” Lưu Tích vẫn nói như thế dù còn suy nghĩ. Hắn không phải kẻ có thể cầm tay chỉ việc cho người khác.
Cuộc sống của ngươi, ngươi tự sống, nếu có nhu cầu hay khiến ta quan tâm thật sự, ta sẽ nhúng tay vào. Giống như chim bay cũng cần học, cũng cần ngã, không thể suốt ngày rúc trên tổ mà kêu khóc.
“À, hình như nơi đó có liên quan đến ngươi, Lưu Tích ạ. Ngươi đã bao giờ thắc mắc ngươi sinh ra từ đâu không?” Đột nhiên, Viêm Vọng lên tiếng hỏi.
Lưu Tích khựng lại. Hắn sinh ra từ đâu? Đã lâu hắn không đặt câu hỏi về điều này. Hắn cố lục tìm trong trí nhớ, nhưng tất cả những gì hắn còn nhớ được là một vài khoảnh khắc trước khi hắn nhặt Kim Bổng lên. Còn trước đó, tất cả như được phủ sau một tấm màn mờ, tuyệt nhiên không có bất cứ thứ gì.
Hắn không có quá khứ.
Không biết mặt cha mẹ, không biết đến anh chị em.
Hắn lang thang ở một nơi tàn tích suốt bao nhiêu năm, sống vạ sống vật, sinh tồn cùng với Kim Bổng, chưa một lần nghĩ vì sao mình lại bắt đầu hành trình đó. Nhưng ngay lúc này đây, Lưu Tích đã được đặt một câu hỏi đầy bất ngờ.
“Ta sẽ ở nhà thi đấu đợi ngươi, nếu như có nhu cầu đến đó cùng ta, hãy đến vào ngày mai.” Viêm Vọng nói, biết rằng sẽ không nhận được ngay câu trả lời từ Lưu Tích nên hắn cũng không đứng đợi.
— QUẢNG CÁO —
Dứt câu, Viêm Vọng rời đi. Lưu Tích nhìn theo bóng hắn một lúc nữa mới quay lại giảng đường. Tên Thuần Huyết họ Lưu ấy ngồi xuống bên cạnh Vũ Ngân Nhu, gục đầu lên bàn, nhìn vào một mớ gì đó màu đen trên bàn.
“Cậu có biết tớ tới từ đâu không?” Lưu Tích hỏi.
“Không… kí ức đầu tiên tớ có là khi nằm trong tay cậu.” Vũ Ngân Nhu cười đáp lại.
“Cậu có muốn tìm xem chúng ta tới từ đâu không?”
Vũ Ngân Nhu có thể nhận ra trong lời Lưu Tích nói chứa đậm một tâm trạng gì đó. Nàng cũng háo hức chứ, nhưng nàng biết hiện tại thứ hắn cần không phải là một lời đồng ý gấp gáp. Người con gái ấy nhấc tấm trang phục màu đen trên bàn lên, choàng qua vai Lưu Tích, cười một nụ cười mãn nguyện.
“Đừng hỏi, tớ sẽ theo cậu đến bất kì đâu, nhân tiện thì cái áo được làm từ lông Hắc Miêu này thế nào? Đẹp không?” Vũ Ngân Nhu hỏi, vẫn cười thật tươi.
Trong mắt hắn lúc này, nàng là ánh dương, thật đẹp, thật dịu dàng, thật đáng để hắn cố gắng khi có một người như vậy luôn đồng hành. Lưu Tích được Vũ Ngân Nhu đeo lên cho vài cái cúc ở cổ áo, vì đây là dạng một cái áo choàng lớn và dày, gần như áo bào nên không có tay áo.
Hắn có thể cảm thấy tâm huyết của nàng suốt thời gian qua trên chiếc áo này.
“Tất nhiên là rất đẹp rồi, cực kì, cực kì đẹp luôn.”