Lưu Tích mở hộp, bên trong là một viên ngọc tròn, kích cỡ gần như tương đương viên ngọc đỏ hắn đang đeo trên tay. Phệ Huyết Thạch này được giữ trong hộp, cốt cũng để tránh người khác sờ vào rồi bị hút máu, nhưng, Lưu Tích cảm giác như viên này cũng sẽ không hút máu của hắn dù chỉ một chút.
Hắn đưa tay cầm nhẹ nhàng viên ngọc màu hồng kia, trông nó hệt như một khối thạch anh trang trí, không có bất kì ảnh hưởng gì đến xung quanh. Nhưng đột nhiên, nó dường như rung động, chịu ảnh hưởng của một lực nào đó.
Phập!!!
Viên ngọc thạch tuột khỏi tay hắn, lao thẳng đến cổ tay và dính chặt lên cái vòng tay hắn đã đeo từ trước. Lưu Tích loay hoay để tháo nó ra nhưng hắn phát hiện chính cái vòng đã xuyên qua nó, hợp thành một thể duy nhất.
Rõ ràng, việc này không phải tự nhiên, chắc chắn là âm mưu của hai tên quỷ hút máu này.
Trước khi chết, Bán Thần Thuần Huyết có nhắc gì đó về giác ngộ giữa hai người bọn hắn, thực sự Lưu Tích cũng cảm thấy đó là một thứ mà chỉ những tên man rợ mới có thể hiểu được, hắn chắc chắn sẽ không biết bọn này suy tính gì.
Nhưng xét cho cùng, hắn vẫn không thể làm gì. Càng nghĩ càng đau đầu, Lưu Tích quyết định sẽ tạm gác chuyện này lại.
Một lúc sau, Mộc Phương cũng từ trong đồn đi ra, gật đầu báo hiệu mọi chuyện đã xong, có thể trở về. Lưu Tích vào đồn lấy bao tải đựng lông mèo, cảm ơn mấy đồng chí sĩ quan. Bốn người bọn hắn đi dọc theo con phố lớn để tới ga tàu, Lưu Tích cũng có thể nhận ra thái độ của Sa Thái có điều gì đó không được bình thường.
Tựa như hắn ta đang buồn vậy. Sa Thái nhìn đường rau, nhìn những con phố, nhìn những hành khách tay xách nách mang đang tấp nập tập trung về ga tàu, trong lòng không cảm thấy gì ngoài cảm giác buồn phiền. Tên Sa Huyết ấy cảm giác như thiếu vắng thứ gì đó.
Đây là lần đầu tiên hắn không phải người lên tàu đầu tiên, chắc chắn là như vậy…
Đây là lần đầu tiên, hắn không phải lo lắng về việc có ai đó sẽ chết trên tàu, điều này cũng rõ ràng…
Hắn vẫn được nhận lương hưu, khoản tiền đó đủ ăn đủ mặc.
Đều là việc tốt, vậy tại sao hắn phải buồn?
Dạng như, một người đã dành hàng năm trời làm thuê, trồng lên khu vườn nọ, rồi đến một ngày kia, hắn nhận ra mình đã gắn bó với khu vườn này đến mức nào. Cho đến khi hết công hết việc, tay không phải cầm cuốc hay sờ vào đất bẩn, hắn lại thấy thiếu vắng. Vì rằng khu vườn ấy đã có một mảnh hồn của hắn ở lại, một mảnh tâm huyết không thể nào phai…
Sa Thái cũng như vậy, trên đoàn tàu kia, ông cha hắn đã để lại một mảnh tâm tư, hắn cũng đã để lại một mảnh trăn trở lo lắng. Cho đến lúc phải chia xa như bây giờ, hắn mới nhận ra mình gắn bó với Thiết Điện Xa đến mức nào.
“Lên tàu thôi, Thái, đừng buồn nữa. Thiết Điện Xa mãi biết ơn anh và nó sẽ muốn anh sống tốt đấy.” Lưu Tích đột nhiên xuất hiện, đập tay lên vai tên cựu gác tàu sầu đời ấy và nói.
“Ừ, có lý nhỉ.” Sa Thái giật mình, cười cho qua chuyện rồi đáp lại.
Hắn bước lên tàu, nhìn người gác tàu mới. Đó là một thanh niên cao, đeo kính râm, hai tai được băng kín bằng băng trắng y tế. Nhìn qua, hắn có vẻ là một người tàn tật, trên mặt còn nhiều đường vân sẹo rất rõ. Sai Thái có vẻ không quá tin tưởng và người kế nhiệm này lắm.
Nhưng chỉ một thoáng sau, khi bắt gặp nụ cười hiền hòa và hết sức chân thành của người thanh niên tàn tật kia, Sa Thái đột nhiên nhớ tới mình khi xưa. Khi hắn từng yếu nhác ở cấp E, từng bối rối, từng tiếp những vị khách đầu tiên đầy vụng về.
“Cố lên nhé.”
“Vâng.” Thanh niên tàn tật đáp lại, dù không quá rõ người vừa nói là ai.
Lưu Tích nhìn hình bóng của người thanh niên này có chút quen mắt nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhận ra đó là ai, hắn cũng đưa vé ra đợi soát rồi lên tàu ngồi, vẫn ở y nguyên vị trí cũ, bên cạnh Minh Đa. Sau một lúc soát vé, toàn bộ hành khách đã lên tàu, một trăm vé bán ra đã có đủ một trăm chủ nhân của mình.
Không thiếu một ai, cũng không thừa một ai, không sót một kẻ đi lậu nào.
Thiết Điện Xa bắt đầu lăn bánh, hướng thẳng về phía Tam Hợp Viện, tốc độ cứ tăng nhanh dần, càng lúc càng nhanh, khung cảnh bên ngoài cửa kính trôi qua trong nháy mắt, dần mờ hẳn đi đến mức không thể nhìn thấy nữa.
Người ta có thấy Sa Thái đứng dậy vài lần, hướng dẫn kĩ càng về các chức năng hoặc mẹo của Thiết Điện Xa. Tuy là người kế nhiệm của hắn đã được hướng dẫn bởi tổng bộ một lần rồi nhưng rõ ràng vẫn còn nhiều mẹo mà sách không thể dạy, đó cũng chính là những điều Sa Thái muốn hướng dẫn.
Tiếng chỉ bảo rả rích cả chuyến tàu…
.....
Cũng như lần trước Lưu Tích đi, sớm hôm trước đi thì sớm hôm sau mới có thể tới. Quãng thời gian dài trên Thiết Điện Xa khiến cả Lưu Tích và Minh Đa lòng như lửa đốt, thi thì đã chưa thi rồi, tàu thì mãi chưa tới nơi, bọn hắn vô cùng suốt ruột.
“Hi vọng duy nhất mà chúng ta có cho đến lúc này là buổi thi lại vào ngày mai, cụ thể là 9h sáng, cẩn thận không lại muộn!” Minh Đa hét lên.
“Rồi rồi, kế hoạch là như thế này, xuống một phát là tao nhấc mày lên, bật Huyết Dực rồi lao thẳng đến bãi đỗ phi thuyền. Mày bật máy ngay, chạy ngay lập tức, chắc chỉ còn nước ấy mới kịp.” Lưu Tích cố kiềm chế Minh Đa lại, nói một cách từ từ.
Lý do Minh Đa lo lắng cũng không phải là không có, hắn hiện tại mang danh “học viên Tam Hợp Viện” nhưng kì thực lại không thuộc bất kì khoa nào, nói cách khác là không ai có khả năng đỡ đần hắn.
Ví dụ, Lưu Tích dù không thi, thậm chí là trượt thi, nhưng cả khoa chỉ có một người, Lục Nhiên chắc chắn sẽ cứu được tên đồ đệ duy nhất của mình. Nhưng Minh Đa là Lôi Huyết, không thể gia nhập khoa Thuần Huyết của Lưu Tích, đối mặt với chủ nhiệm khoa Lôi Huyết thì rõ ràng là không được, lần trước hắn với lão còn đánh nhau một trận.
Lưu Tích thì không lo lắng quá nhưng Minh Đa thì cực kì lo. Lưu Tích lo lây cho thằng bạn, chính xác là như thế.
Xịch!!!!
Tiếng tàu cập vào ga!!!
Minh Đa ngay lập tức đứng lên, Lưu Tích đeo hai bao tải đựng xác và lông mèo đen lên vai. Hai người bọn hắn lao ra cửa, trước khi đi cũng chỉ kịp văng lại một câu:
“Tiền Bối, Thái, hẹn ngày gặp lại!!!!”
Dứt lời, Lưu Tích vung Huyết Dực ra, tóm lấy tay Minh Đa, bay vút ra khỏi cửa Thiết Điện Xa rồi thẳng tiến đến bãi đỗ phi thuyền.
Tất cả hành khách đều sững sờ trước sự vội vàng của bọn hắn, riêng người lái tàu tàn tật thì nhìn theo bóng người bay đi xa dần, nở một nụ cười, nói:
“Vẫn cặp cánh đó, nhưng khác gì đó thì phải.”
Chỉ một thoáng sau, bọn hắn đã tới bãi đỗ, Minh Đa ngay lập tức khởi động máy, cả phi thuyền bay lên không trung, nhằm thẳng về phía Tam Hợp Viện ở phía xa mà lao tới. Chắc hẳn giờ này học viện đã bắt đầu chuẩn bị sân đấu để kiểm tra lại học kì cho những đứa còn chưa đạt lần trước.
Nếu lần này Minh Đa không đủ sức để chạy tới làm bài kiểm tra, hắn rất có thể sẽ bị đuổi khỏi Tam Hợp Viện, cánh cửa tương lai sẽ hẹp đi rất nhiều so với hiện tại. Vì để có thể tiếp tục đồng hành với Lưu Tích, hắn sẽ cố gắng hết sức đối với bài kiểm tra này, trước hết là cố để đến kịp giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT