Lưu Tích đã có thể điều khiển mười mũi tên xung quanh cơ thể, tốc độ tăng mạnh, phản xạ cũng tiến một bước dài. Thể lực được cải thiện rõ ràng còn cơ thể của hắn đã trở nên cứng cáp gấp bội lần. Về phần Kim Bổng, sức mạnh riêng của thứ vũ khí này cũng đã được tăng cường.
“Ta bắt nhóc ăn thịt quái thú vì chất dinh dưỡng của chúng thuộc dạng đỉnh của đỉnh và sẽ giúp cơ bắp phát triển tốt hơn. Ta bắt nhóc mỗi ngày chỉ được giết một con vì để nhóc tập cách ẩn mình và phản xạ nhanh trước kẻ thù. Ta bắt nhóc nướng ăn ở nơi dễ thấy nhất và chiến đấu với lũ thú đói vì nhóc sẽ phải tập kĩ năng Kim Khiển nhiều hơn và điều khiển được nhiều huyết mạch hơn. Ta bắt nhóc xẻ thịt con thú để luyện khả năng tái tạo vũ khí. Ta bắt nhóc ngủ ở đó vì ta muốn thấy tiềm năng của Kim Bổng.
Ta đúng là một thiên tài trong dạy dỗ!!”
Lão già Lục Nhiên cười như được mùa, liên tục vỗ tay vào đùi khi nhìn Lưu Tích quay lại sau một tháng.
Quả nhiên, những thớ cơ vốn đã rất lực lưỡng của Lưu Tích càng được tôi luyện thêm. Da hắn có đen đi đôi chút vì nắng gió nhưng bắp tay cứng như đá, đập vào cảm giác vững chắc như núi đứng. Không quá to như những tên vai u thịt bắp nhưng Lục Nhiên tin rằng Lưu Tích sở hữu độ dẻo dai thuộc hàng đầu của học viện hiện tại.
“Lão già, ta đã sẵn sàng chưa?” Lưu Tích nhếch mép cười, nói với giọng châm biếm.
“Rồi đó, thằng nhóc điên này!” Lục Nhiên buông một câu mắng mà như khen, lão đang rất tự hào vì có người đã hoàn thành được kiểu tập luyện này.
“Vậy chúng ta còn mấy ngày nữa mới đến kì thi?”
“Ba ngày, ba ngày này nhóc sẽ chỉ nằm ngâm dược liệu để nghỉ ngơi thôi. Sau đó, nhóc sẽ là tên cấp E mạnh nhất học viện này!!”
“Hảo!”
* * * * *
Ngày thi được diễn ra sau khi nhập học khoảng hai tháng để đánh giá sơ bộ khả năng của các hệ trong thế hệ tân sinh này. Lưu Tích tập với lão Lục Nhiên khoảng một tháng đầu rồi tiếp đến lại tự sinh tồn trong rừng khoảng một tháng, coi như là vừa đủ ngày.
Lục Nhiên đã lâu chỉ sống trong cái giảng đường mọc đầy cây cối của mình vì lão không có học viên nhưng năm nay thì khác. Năm nay, khoa Thuần Huyết đã có đại diện, không phải một tên bù nhìn đưa ra coi là có tham gia mà là một ứng viên vô địch, là kẻ có thể vượt qua tất cả các Dị Huyết khác để vươn tới đỉnh cao!
Lục Nhiên đích thân đi báo danh cho Lưu Tích vô tình gặp phải một tên giáo viên trẻ khác, thông qua màu mắt, lão có thể nhận ra đây là một tên Lôi Huyết. Tên sở hữu Lôi Huyết kia cười một tiếng khinh bỉ trước lão già rách nát này, nói:
“Ha, lão già, lão đi lạc ở đây sao?”
“Nhóc, ngươi có ba giây để tránh ra, sau đó, đừng trách ta vô tình.” Lục Nhiên chỉ đáp lại gọn gàng như thế, lão không muốn mất thời gian cho thể loại này. Hơn nữa, cái ý chí, à không, cái ngông nghênh đầy bất chấp của Lưu Tích đã ảnh hưởng đến lão.
Lão sẽ đập nhừ tử thằng tiểu bối này một trận, xét cho cùng, lão cũng thuộc hàng bô lão nên đây không phải điều gì quá sai.
“Ta không tránh đấy?” Tên sử dụng Lôi Huyết mở tròn xoe hai mắt vàng kim của mình, hỏi một câu thách thức.
Ngay lập tức, Lục Nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của hắn và chỉ một khắc sau, một quyền như trời giáng được Lục Nhiên tung ra, thẳng mặt tên tiểu bối hỗn láo kia. Người của lão Lục Nhiên thậm chí còn chưa hề có dấu hiệu đổi màu như Lưu Tích. Tên Lôi Huyết kia lăn ra, bất tỉnh nhân sự, đủ để cho những kẻ dám khinh thường màu đỏ trong mắt của Lục Nhiên Thuần Huyết phải e sợ vài phần.
“Lão già, dù cho lão có thể ngông nghênh với bọn ta nhưng chắc chắn đồ đệ ta sẽ hành thằng ranh con của lão ra cám!” Tiếng một kẻ nào đó hét lên.
“Cứ chờ xem, ta cầm sẵn lá đảo lượt chờ các cháu gáy rồi.”
“Lão già phách lối!”
Ai ngờ Lục Nhiên thực sự rút một lá đảo lượt từ trong túi ra, giơ thẳng mặt mấy tên giáo viên khoa khác để làm chứng. Lũ kia chỉ biết cứng họng, xét về thực lực, chúng rõ ràng là thua Lục Nhiên vài phần nhưng về Lưu Tích – một tên mà đầu năm đi học đã bị bẻ gãy tứ chi, bọn hắn có cơ sở để tin rằng Lưu Tích chỉ là một con ruồi nhặng yếu nhác sẽ thua trong tích tắc.
Lục Nhiên bốc số cho Lưu Tích, xem bảng đấu và lịch đấu. Luật đấu thì cũng đơn giản thôi, cứ ghép hai người thành một cặp, ai thắng đi tiếp.
“Khục khục, có lẽ lá đảo lượt vả mặt sẽ đánh ra sớm hơn ta tưởng.” Lục Nhiên cười gằn một tiếng rồi bước thẳng.
* * * * *
Ngày thi…
Cuộc thì này chỉ tổ chức trong một ngày duy nhất, thương thế sau trận chiến có thể vẫn chưa hồi phục đã phải đánh trận tiếp theo. Nhưng đó cũng là một dạng thách thức với Huyết Tộc – một chủng tộc nổi danh vì khả năng hồi phục trong nháy mắt. Kẻ nào dám mở mồm kêu vết thương trận trước chưa lành thì đó là nhục nhã! Thà giấu nhẹm đi còn hơn!
Sân đấu rộng khoảng 100m2, tuy lớn như vậy nhưng khi các Huyết Tộc ở trạng thái tăng huyết áp, bọn hắn có thể dễ dàng di chuyển từ góc này sân đấu đến góc kia sân đấu trong thoáng chốc. Xung quanh có một khán đài lớn, phân theo từng khoa Dị Huyết, các vị trưởng khoa và bô lão máu mặt trong viện đều tập trung ngồi một góc.
Lục Nhiên ngồi ở hàng bô lão, đằng nào cái khoa của lão cũng chẳng có ai.
Sự xuất hiện của lão khiến không ít trưởng khoa khác tỏ ra khinh thường kèm theo nhiều phần bất ngờ. Lưu Tích thực nói cũng rất nổi tiếng, vấn đề là nổi tiếng với vụ bẻ gãy tứ chi nên các trưởng khoa cũng biết cả. Họ khinh Thuần Huyết hơn sau vụ đấy.
“Lục Trưởng Khoa, vì sao ngài lại ở đây?”
“Tất nhiên là để xem thằng đồ đệ non choẹt của ta thi đấu rồi.”
Tiếng cười chế giễu vang lên đâu đó sau câu nói của Lục Nhiên. Lão già râu bạc chỉ cười một điệu cười giả tạo và vô cảm.
Các ngươi đã khinh thường ta được bao lâu rồi nhỉ?
Đã bao lâu mà Thuần Huyết lại là một giống loài hạ đẳng?
Đã bao lâu… ta chờ đợi đến ngày này, một ngày mà các ngươi phải há hốc mồm và bất lực trước sức mạnh của một tên Thuần Huyết…
Lục Nhiên sẽ tiếp tục cười cho đến khi những tên Dị Huyết này không còn cười được nữa, đến khi mà Lưu Tích hóa thành một chiến thần vô địch trên sân đấu. Lão tin là như vậy, tin vào viên ngọc quý do chính tay mình mài dũa!
Trận đầu tiên đã tới, chính là Lưu Tích đối đầu với đại diện từ Khoa Lôi Huyết!
Thân là một chủng tộc chiến binh, Huyết Tộc không có khái niệm lảm nhảm trước khi vào trận, họ cũng có thể lao vào đánh nhau ngay lập tức từ khoảnh khắc bước lên sân. Đây là một trận hỗn chiến không luật lệ, không trọng tài, tất cả những gì cần để bắt đầu một trận đấu chỉ là tiếng tù và thổi vang.
“Ùuuuuu!!”
Ngay lập tức tên học viên Lôi Huyết hăng máu nhảy lên sàn, đôi mắt vàng kim của hắn dường như mang theo một chút tia điện bắn tóe ra xung quanh. Người ta cũng có thể nhìn thấy Huyết Vận của hắn chạy dưới da là một màu vàng mờ ảo, không phải như Lưu Tích chỉ thuần một màu đỏ máu.
Lưu Tích không khoa trương như vậy. Hắn một nhún nhảy lên sàn, Kim Bổng lơ lửng đằng sau vẫn bám sát theo từng bước Lưu Tích đi. Hắn siết chặt vũ khí của mình, vác lên vai, nhìn chằm chằm đối thủ.
Huyết Tộc đánh không có luật, mọi vũ khí hay tiểu xảo đều có thể được sử dụng nên Kim Bổng của Lưu Tích không phải đồ cấm.
“Thứ rác rưởi, chết đi!” Ngay lập tức, tên Lôi Huyết kia hét lên và lao đến.
Lớp da của Minh Đa chuyển sang màu ngả vàng, những tia lôi điện nhỏ liên tục xao động xung quanh hắn. Càng lúc đôi mắt hắn càng sáng rõ màu vàng kim cùng với điệu cười đắc chí khi nghĩ có thể xử gọn Lưu Tích trong một đòn. Huyết Vận của hắn khiến huyết áp nhanh lên và cùng với đó, tốc độ của hắn càng trở nên nhanh hơn trước.
Như một đạo lôi điện, Minh Đa vọt qua đấu đài.
Hắn co nắm đấm, lôi điện vàng kim nhằm đó mà tụ tới, cả một quyền của hắn hóa thành một khối lôi cầu sẵn sàng giáng thẳng mặt Lưu Tích. Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, Minh Đa tự tin Lưu Tích không tài nào tránh nổi đòn chí mạng này.
“Xoẹt!!!”
Nhưng không, Lưu Tích nghiêng người, Minh Đa trượt qua, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“So với con Miêu Yêu kia, ngươi vẫn còn chậm lắm…” Lưu Tích cười nhếch mép.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT