Lưu Tích và Minh Đa lách qua đoàn người đông đúc để tới chỗ ngồi của mình. Hai bọn hắn ngồi ở toa số 5, cũng là toa áp chót ngay phía trước toa số 6. Theo những gì Lưu Tích quan sát được, hai kẻ đến từ Tân Huyết Hội kia có vẻ như đang ngồi ở đầu tàu.
Hắn ngồi xuống ghế, ngả lưng một cách thoải mái lên một tấm đệm êm. Toa số năm có vẻ khá vắng, ngoài hắn, Minh Đa, vài ba vị khách khác thì không còn ai khác. Cũng chính vì sự vắng vẻ này, cảm giác như không gian này có điều gì đó tà ám.
Ngồi ở góc là một người đàn ông trung niên, không để râu, tóc dài, trắng, buộc túm ở sau đầu. Lão chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ kể từ trước khi đoàn tàu lăn bánh, sau đó lại cười cười như người có vấn đề về tâm thần.
“Hai đứa chắc là người lần đầu đi trên chuyến tàu này?” Lão già kia đột nhiên nói.
“À, vâng, nhưng sao ông biết vậy?” Lưu Tích lễ phép đáp lại, hỏi.
“Ông luôn đi trên chuyến tàu này, khách nào quen ông đều nhớ, biểu hiện của những người lần đầu đi tàu còn bỡ ngỡ, ông cũng rất rõ.” Lão già cười thân thiện và trả lời.
Lưu Tích cảm thấy có gì đó bất thường. Cấm Ma Lâm và khu vực xung quanh đó không có quá nhiều thứ nổi bật. Người đi đến đó đa phần là lịch luyện, mua sản vật địa phương hoặc nghiên cứu, thế còn lão già này, rốt cuộc chuyến nào cũng ngồi là vì sao?
“Này, đã bao giờ hai đứa nghe về truyền thuyết trên con tàu này chưa?” Đột nhiên, lão già kia cúi đầu xuống một chút, tỏ vẻ bí hiểm và nói.
Minh Đa và Lưu Tích chỉ biết lắc đầu, không hiểu vì sao, việc này khiến bọn hắn cảm thấy rùng mình.
“Đoàn tàu này, để vận hành nó, cần sự hiến tế của một người. Mỗi chuyến tàu, đều sẽ có một người mất tích ngẫu nhiên và chưa ai từng thấy họ trở lại. Như một bí ẩn suốt bao lâu nay, chuyến nào cũng như chuyến nào. Đã nhiều lần có lục soát xem trên tàu rốt cuộc có thứ gì, nhưng, tuyệt nhiên chưa ai có lời giải cho chuỗi mất tích này.”
Lão già kia nói, ngữ điệu đều đều như đang hù dọa. Nhưng nếu chuyến tàu này đã bị nguyền rủa để hiến tế một người bất kỳ, vì sao vẫn có người đi?
“Nếu tàu nguy hiểm đến vậy, sao vẫn có người đi?” Lưu Tích hỏi lại những gì mình đã băn khoăn.
“Chuyến tàu này đi xuyên qua một phần rìa của Cấm Ma Lâm, có thể gọi là tấc đất nào cũng có quái vật. Để tới Cấm Ma Lâm, 101 hành khách trên chuyến tàu này chỉ có thể lựa chọn đi trên đây, bất chấp nguy hiểm, nói gì thì nói, tỉ lệ chết còn chưa tới 1%” Lão già đáp lại.
Lưu Tích im lặng, 101 người và sẽ có 1 người phải chết.
Không ai biết vì sao, không ai có thể giải thích và chưa từng ai ngăn nổi.
Đó đã là một thông lệ trên Thiết Điện Xa, hiến tế một người để đổi lấy một chuyến đi.
“Đoàn tàu này không có người điều khiển, hệ thống máy chạy tự động hoàn toàn, có lẽ chính cỗ máy này yêu cầu phải đổi mạng mới được đi.” Lão già kia cười, mở miệng, nói.
Lưu Tích và Minh Đa một lúc sau cũng không cảm thấy rùng rợn nữa. Nhưng cả hai đều vướng bận về “hiến tế” trong lòng, có thể nói bọn hắn đang rất cảnh giác. Thậm chí, Lưu Tích còn đang có ý định sẽ tìm hiểu ra ra nhẽ chuyện này.
Đi tàu được vài tiếng đồng hồ, Lưu Tích đứng dậy và đi về phía toa 3. Toa 3 nằm ở giữa đoàn tàu, nơi đó có một khu riêng để đồ ăn và các loại đồ dùng phục vụ khách đi tàu. Người soát vé cũng đứng sẵn ở đó, anh ta lo cả việc soát vé lẫn phục vụ hành khách và cũng là người duy nhất trên tàu không phải hành khách.
Người soát vé tươi cười chào Lưu Tích, nói:
“Thưa phó đô đốc, ngài có muốn dùng món gì không?”
“Một cái bánh mì, chắc vậy. Nhân tiện, tôi có thể gọi anh là gì?” Lưu Tích đáp lại sau khi nhìn bảng những loại thực phẩm được phục vụ trên tàu.
“Sa Thái, phó đô đốc có thể gọi tôi là Sa Thái. Tôi đến từ một nhánh phụ tộc của Sa Gia, truyền thống gia đình làm gác tàu đã được năm thế hệ.” Sa Thái đáp lại, đưa cho Lưu Tích một mẩu bánh mì.
Cầm mẩu bánh mì trong tay, Lưu Tích cảm thấy cơ thể mình đang thoát mồ hôi liên tục. Rõ ràng trên tàu rất lạnh với hệ thống điều hòa nhưng không hiểu sao hắn đang liên tục đổ mồ hôi, thậm chí, áo cũng bị thấm đến mức ướt đi.
“Ngài có vấn đề gì về nhiệt độ sao?” Sa Thái nhận ra, hỏi.
“À, không, không có gì đâu.” Lưu Tích đáp lại, hắn không cảm thấy nóng nhưng mồ hôi vẫn chảy dài, tựa như bản năng hắn đang chi phối tuyến mồ hôi vậy.
Hắn xin thêm một cốc nước để bù nước rồi quay về chỗ ngồi. Nhưng đúng lúc ấy, trên đường đi, hắn thấy hai con mèo đen đang kéo lê một xác người. Một con đi trước, cắn vào cổ áo người kia rồi kéo lên đi, con phía sau vừa đi vừa liếm láp những vết máu chảy ra.
Rõ ràng người đàn ông này đang giãy giụa kêu cứu nhưng không một ai nghe thấy hay phản ứng gì…
“Sa Thái, anh có thấy cảnh này không?” Lưu Tích chỉ về phía trước, hét lên.
“Hả? Cái gì?” Sa Thái đáp lại, nheo mắt nhìn theo hướng Lưu Tích chỉ tay. Hắn hoàn toàn không thấy bất cứ thứ gì.
Lưu Tích không tin. Hắn triệu hồi Kim Bổng, nắm chặt trong tay và vung về phía con mèo đen. Hắc Miêu kia cực kì nhanh, nó nhảy né đi một cách nhẹ nhàng rồi đột nhiên dừng lại vì ngỡ ngàng. Với trí thông minh của mình, hai con mèo đen nhận ra người này có thể nhìn thấy chúng.
Soạt!
Người đàn ông kia được Lưu Tích kéo khỏi nanh vuốt của hai con mèo đen và trong khoảnh khắc ấy, dường như Sa Thái đã nhận ra thực sự ở đó có điều gì bất thường. Hắn đã nhìn thấy người đàn ông mà Lưu Tích nhắc đến.
“Một khắc trước, vốn dĩ người đàn ông này không tồn tại trong tầm nhìn của tôi… à mà anh ta ở toa số 1 cơ mà, tại sao lại ở đây được!” Sa Thái hét lên.
Bằng niềm tự hào làm gác tàu suốt bao năm nay, Sa Thái tự tin mình có thể nhớ mặt từng hàng khách dù mới chỉ lướt qua một lần. Khi nãy hắn lên kiểm tra ở toa 1, rõ ràng người đàn ông này còn ở đó, vậy mà ngay lúc này đây, người đàn ông ấy đã be bét máu, thở dốc như thể sắp chết đến nơi.
“Mau, mau tới toa 1 kiểm tra!” Lưu Tích hét lên.
Sa Thái lao thẳng lên phía trước, Lưu Tích vác người đàn ông chỉ còn đang hấp hối lên vai. Hai người bọn hắn lướt qua từng đoàn người ngồi kín hai bên ghế, mất một lúc để tới toa 1.
Sa Thái nhìn lên ghế kia, người đàn ông này rõ ràng vẫn còn ngồi ở đó, tay thậm chí còn đang cầm một tờ báo. Hắn ta gác chân lên ghế, điệu bộ kinh tởm khiến người ngồi bên cạnh tránh xa thật xa.
“Đây, ông ta vẫn còn ngồi ở đây mà!” Sa Thái chỉ vào ghế.
Lưu Tích nhìn, tuyệt nhiên không thấy một ai.
Đột nhiên, hắn nhận ra chuyện gì đang xảy ra…
Ảo ảnh!
Là ảo ảnh đã che mắt mọi người!
Ngay lập tức, Lưu Tích vung tay, đẩy thẳng Sa Thái vào vị trí mà hắn nói người đàn ông này đang ngồi. Sa Thái ngã xuyên qua ảo ảnh ấy, hoàn toàn không bị chặn lại bởi hình ảnh người đàn ông đang đọc báo kinh tởm.
Cho đến lúc ấy, Sa Thái mới nhận ra đó chỉ là một ảo ảnh che mắt. Nhưng ảo ảnh này không chỉ mỗi Sa Thái nhìn thấy mà mọi hành khách khác trên tàu đều dính, tất cả trừ Lưu Tích. Rốt cuộc thì ảo ảnh này liên quan gì đến việc mất tích của hành khách trên tàu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT