Nghe thiếu nữ giới thiệu một lượt cặn kẽ chi tiết, chỗ nào hắn không hiểu đều kiên nhẫn giải đáp làm cho hắn đối với nàng hảo cảm không ít.

Cuối cùng Nhất Vô Niệm lựa chọn yêu thú phi hành trên không, nói thể nào đây nhỉ, theo hắn thấy thì như vậy càng ít tiếp xúc với người khác. Không tiếp xúc với người khác, vậy thì sẽ không phát sinh chuyện gì, cứ như vậy chuyến đi này chẳng phải vô cùng yên bình.

Nghĩ như vậy Nhất Vô Niệm giơ ngón tay cái với bản thân, quả nhiên điệu thấp thì vẫn bình ổn an toàn nhất.

Trải qua một hồi lựa chọn tỉ mỉ hắn đã lựa chọn yêu thú phí hành vừa tốt vừa tiện lợi, Phong Linh Cầm.

“Đúng rồi, ta còn chưa biết danh tính của sư tỷ.”

Sau khi chọn xong, hắn mới nhớ ra chưa hỏi danh tính vị sư tỷ này, nàng nhiệt tình với hắn, hắn đương nhiên cũng không làm mặt lạnh với người ta.

“Sư đệ Vô Niệm phải không? Ta nhớ rồi! Ngươi sau này cứ gọi ta là Linh Nhi tỷ, như vậy được chứ?”

“Đương nhiên không vấn đề!” Nhất Vô Niệm cũng không có lăn tăn mấy vấn đề này.

Hắn đã suy nghĩ thoáng một chút rồi, xã giao mà thôi cũng không vấn đề. Hơn nữa những người hắn đồng ý kết giao đều là số ít, cho nên cũng không có vấn đề gì.

“Sư đệ định thuê bao nhiêu ngày?” Nghê Linh Nhi cầm một cuốn thư tịch ngẩng đầu lên hỏi hắn.

“Ừmm… Một ngày… à không ba ngày.” Nhất Vô Niệm định nói là một ngày nhưng suy nghĩ một chút vẫn nên nới lỏng thời gian ra. Mặc dù biết bản thân sẽ đi nhanh về nhanh, nhưng nhỡ đâu trên đường chậm trễ chút việc không về kịp thì lại không hay.

Hắn vấn hiểu một chút đạo lý, sự tình đôi khi không như bản thân mình mong muốn, biến số luôn bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra.

Nghê Linh Nhi gật đầu ghi một vài thông tin lên trên cuốn sổ kia rồi sau đó nói với hắn: “Bởi vì lần đầu sư đệ đến Ngự Thú Điện thuê, cho nên sẽ được giảm giá còn 70%. Mỗi ngày tiêu phí mười linh thạch giảm giá còn bảy viên, như vậy ba ngày sư đệ chỉ cần đưa cho ta hai mươi mốt viên linh thạch.”

Từ nhẫn trữ vật linh thạch ra đưa cho Nghê Linh Nhi, trên miệng còn không quên cảm tạ.

“Đa tạ sư tỷ đã kiên nhẫn giải thích cho ta, vậy ta xin phép đi trước.”

Nhất Vô Niệm cười nhẹ với nàng một cái sau đó cầm túi linh thú rời khỏi Ngự Thú Điện.

Nhìn bóng lưng của Nhất Vô Niệm biến mất, ánh mắt của Nghê Linh Nhi mới thu hồi. Chỉ thấy trên khóe miệng của nàng hơi nhếch lên một chút, cuối cùng lẩm bẩm một câu chỉ có nàng nghe thấy được.

“Vô Niệm của Trấn U Minh, xem ra hắn còn chưa thích nghi được thân phận của mình. Hihi”



Đi ra khỏi Ngự Thú Điện, Nhất Vô Niệm trực tiếp hướng cửa tông môn đi tới.

Sau khi đem lệnh bài cùng giấy thông hành thì hai đệ tử canh cửa chính tông môn, sau đó cất bước đi ra. Ra bên ngoài hắn liền cầm ra túi linh thú, một tay điểm nhẹ vào túi liền có một con yêu thú to lớn xuất hiện. Hắn qua sát thì thấy con Phong Linh Cầm này giang hai cánh ra cũng phải rộng cỡ sáu mét, thể hình cũng tương đối rộng theo hắn thấy thì có thể chở được bốn người.

Yêu thú ở Ngự Thú Đường đều được nuôi dưỡng từ nhỏ, cho nên tương đối dễ gần. Hơn nữa, trước khi giao Phong Linh Cầm cho hắn, Nghê Linh Nhi đã cho Phong Linh Cầm ăn đan dược khí tức của hắn.

Đan dược khí tức đây là một loại đan dược được luyện chế dành riêng cho Ngự Thú Đường, tác dụng là hòa trộn khí tức của hắn rồi cho Phong Linh Cầm ăn. Đan dược này sẽ để cho Phong Linh Cầm nghe lệnh của hắn, giống như hắn là chủ nhân của nó vậy.

Sau khi trả lại yêu thú thì đệ tử Ngự Thú Đường sẽ cho nó ăn một viên đan dược giải khí tức, để nó trở lại như ban đầu. Truyện Trọng Sinh

Nhất Vô Niệm đi đến gần Phong Linh Cầm, sau đó khẽ vuốt bộ lông vũ của nó. Có lẽ cảm nhận được thiện ý cũng như dược hiệu của đan dượcm Phong Linh Cầm tỏ ra rất thân thiện.

Mọi chuyện đều ổn!

Đây là lần đầu tiên hắn dùng yêu thú để phi hành đương nhiên cũng có một chút lạ lẫm, nhưng thông qua một chút tiếp xúc vừa rồi thì hắn cảm thấy không khó. Đã biết ổn thỏa, Nhất Vô Niệm nhảy lên trên lưng Phong Linh Cầm. Hắn cảm giác một chút không thấy nó khó chịu điều gì thì mới an tâm, khẽ vỗ một cái lập tức Phong Linh Cầm đập cánh vù một tiếng lập tức xuất hiện trên không trung.

Tốc độ đúng là rất nhanh đấy.

Nhất Vô Niệm quan sát một hồi cho ra cảm nhận.

Từ bên trên nhìn xuống cảnh vật chỉ thấy những điểm nhỏ, hóa ra đây chính là cảm giác khi từ trên nhìn xuống sao?

Cảm giác này rất phiêu!

Mặc dù chưa phải chân chính tự bản thân đứng giữa thiên địa, nhưng dù vậy cũng để cho hắn mới biết phàm nhân vẫn mãi là phàm nhân.

Trong ánh mắt của Tu chân giả nhìn xuống.

Nhỏ bé như vậy đó!

Hắn không phải coi thường phàm nhân, hắn chỉ cảm thán mà thôi.

Xếp bằng trên lưng Phong Linh Cầm tiện tay mở ra hệ thống giao diện.

【Tu vi: Trúc Cơ tầng 9(8485/9000)】

Nhanh như vậy hắn đã sắp đạt được tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, sau đó sẽ bắt đầu suy nghĩ đến độ kiếp ngưng tụ Kim Đan.

Ngưng kết Kim Đan là một chuyện rất hệ trọng, cũng may hắn có hệ thống chỉ cần dùng điểm đánh dấu liền có thể trở thành Kim Đan.

Nghĩ bản thân hiện tại đã cân nhắc trở thành Kim Đan thì những đệ tử trong tông môn vẫn còn kẹt tại Luyện Khí Kỳ.

Cả hai chênh lệch có thể nói vô cùng ác liệt.

Không có chuyện gì làm Nhất Vô Niệm quyết định tiếp tục tu luyện, hắn vừa xem qua với tốc độ của Phong Linh Cầm thì phải mất sáu tiếng mới tới nơi đó. Suy nghĩ một chút hắn cảm thấy bản thân vẫn nên chịu khó một điểm, trở thành Kim Đan cũng không phải là mục tiêu của hắn. Mà hắn muốn an ổn tu hành đến một giai đoạn nào đó có thể đi ra bên ngoài nhìn ngắm thiên địa rộng lớn.

Lấy ra viên đan dược Thiên Trúc Đan cuối cùng Nhất Vô Niệm tiếp tục tu luyện, một viên Thiên Trúc Đan có thể giúp hắn một năm tu vi. Đương nhiên một năm tu vi không phải một năm tu hành của hắn, mà là một năm cực hạn của tu sĩ Trúc Cơ viên mãn có thể tiến bộ thông qua việc hấp thu linh khí.

Đây là hắn đã thông qua hệ thống mà đạt được đáp án, nếu không thì hắn sao có thể dùng thời gian mấy ngày liền có thể tiến bộ nhanh như vậy được.

Mà loại đan dược này hấp thu cũng rất cực, mỗi một viên đều để hắn hấp thu chuyển hóa dược lực tận năm sáu giờ đồng hồ, cộng thêm một giờ củng cố căn cơ nữa. Đặc biệt loại đan dược này thật sự giống như được hình thành thông qua linh khí tạo thành, mỗi lần hấp thu hắn đều không cảm thấy bản thân có chút xíu tác dụng phụ.

Bời vì hắn từng nghe sư tôn nói, bất kỳ loại đan dược nào đều chứa ba phần độc. Cũng chính vì như vậy mà sư tôn Lăng Không của hắn, chưa bao giờ phân phán quá nhiều đan dược cho hắn tu luyện.

Đương nhiên Nhất Vô Niệm cũng hiểu tấm lòng của người, tu hành trong môi trườn Trấn U Minh lại tu luyện bằng đan dược rất dễ làm hỏng căn cơ. Nhưng từ khi biết tới Thiên Trúc Đan hắn cảm thấy loại đan dược này khác, khác với các loại đan dược đốt cháy quá trình tu luyện khác.

Hệ thống từng nói, trợ giúp hắn trở thành Bất Hủ Kiếm Đạo. Bởi vậy mỗi một loại đan dược tăng tiến tu vi đều sẽ là phiên bản hoàn hảo nhất có thể, hắn đương nhiên không tin là thật.

Làm gì có đan dược nào hoàn mỹ.

Nhưng trải nghiệm qua Thiên Trúc Đan, hắn có chút tin đan dược này vô cùng tốt. Hoàn mỹ thì chưa dám khẳng định nhưng trước mắt khá đáng tin.



“Éc éc éc…”

Âm thanh của Phong Linh Cầm vang lên, Nhất Vô Niệm cũng thuận thế mở mắt ra.

Vừa mở mắt thì hắn đã xác định địa điểm hắn muốn tới đã sắp đến. Đây cũng là điều mà hắn đã nhắc nhở qua cho Phong Linh Cầm, nó mặc dù là yêu thú cấp thấp nhưng trí nhớ vô cùng tốt. Nhất Vô Niệm bắt đầu có chút thưởng thức con Phong Linh Cầm này rồi đấy.

Ngẩng đầu nhìn phía xa xa, nơi mà hắn tới không phải nơi nào khác mà chính là…

Một thành trì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play