Không tốn bao nhiêu thời gian hắn liền đi ra khỏi phạm vi Trấn U Minh.

Nhất Vô Niệm xem xét không có ai mới mở ra hệ thống.

【Túc chủ điểm danh thành công, phải chăng mở ra bản đồ đánh dấu?】

Mặc niệm trong đầu một câu, lập tức một tấm bản đồ xuất hiện trước mắt của Nhất Vô Niệm.

Vừa nhìn vào bản đồ này hắn liền có một dự cảm không ổn.

“Moá, không đùa đấy chứ?”

Lập tức, một câu chửi thề được Nhất Vô Niệm thốt ra.

Nhìn chằm chằm vào bản đồ thỉnh thoảng hắn còn dùng tay điểm mấy chỗ trên đó. Một lúc sau hắn mới đóng lại giao diện hệ thống, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Lần này, phát sinh một điểm ngoài ý muốn, hắn không lường trước được lần này địa điểm muốn đánh dấu lại xa như vậy.

Không sai, địa điểm đánh dấu không còn ở phạm vi của Huyền Đan Tông nữa.

Lần này, vị trí cần đánh dấu cách tông môn rất xa, điều này muốn nói lên điều gì.

Hắn phải ra khỏi Huyền Đan Tông.

Bên ngoài có an toàn không?

Đáp án đương nhiên là không rồi.

Bởi vậy, trong nội tâm của Nhất Vô Niệm rất xoắn suýt.

Đi hay không đi.

Không đi thì không thể đánh dấu. Mà không đánh dấu thì sẽ không nhận được vật phẩm.

Nếu không để ngày mai đánh dấu lại, biết đâu hôm nay chỉ là tình cờ mà thôi. Ngày mai, địa điểm đánh dấu chắc chắn sẽ gần hơn.

Quyết định vậy đi.

Nhất Vô Niệm vô cùng lạc quan quay trở về Trấn U Minh, hắn dự định tiếp tục dùng Thiên Trúc Đan tu luyện.

【Tu vi: Trúc Cơ tầng 9(6890/9000)】

Mấy ngày qua, tu vi của hắn dưới sự trợ giúp của Thiên Trúc Đan đã tăng trưởng rất nhanh, tu vi cũng sắp đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn.



Lại một ngày trôi qua.

Nhất Với Niệm đả tọa thức tỉnh.

Hắn lập tức đi ra bên ngoài Trấn U Minh để đánh dấu lại lần nữa.

“Mở ra!” Mặc niệm trong đầu một tiếng.

Một bản đồ chi tiết được thì nhỏ lại trong tầm mắt của hắn, vừa nhìn vào cả người của hắn liền không có gì lưu luyến nữa.

“Hệ thống, ngươi chơi ta à?” Nhất Vô Niệm nhịn không được ở trong đầu đối với hệ thống tiến hành lên án.

【 Túc chủ không có đồ vật nào để hệ thống chơi đùa! 】 Âm thanh máy móc của hệ thống lập tức đáp trả.

“Được rồi, ngươi nói đi, tại sao hôm nay địa điểm đánh dấu vẫn xa như thế? Trước kia vốn không có như vậy!”

Đối với câu trả lời của hệ thống Nhất Vô Niệm đương nhiên không để trong lòng, hôm nay hắn phải hỏi cho ra lẽ mới được.

Một phút qua đi, hai phút trôi qua… ba phút…

“Hệ thống, ngươi chạy đi đâu rồi?”

“Alo, nghe rõ trả lời! 123”



Chắc có lẽ oán niệm của Nhất Vô Niệm quá mạnh, hệ thống rốt cuộc vẫn đáp lại.

【 Trước kia không có, hiện tại đã có! 】

Rốt cuộc Nhất Vô Niệm vẫn buông tha cho hệ thống, hắn biết dù có hỏi nữa cũng vô dụng.

Xem ra bản thân vẫn phải đi ra ngoài một chuyến rồi.

Đóng lại giao diện thuộc tính Nhất Vô Niệm cất bước trở lại Trấn U Minh. Lần này, hắn phải đi một chuyến bên ngoài Huyền Đan Tống, cho nên cần phải bẩm báo với sư tôn một tiếng.

Rất nhanh hắn liền xuất hiện trước động phủ của sư tôn Lăng Không.

“Vô Niệm bái kiến sư tôn.”

Nhất Vô Niệm cất lời không đến mấy giây, một bóng hình liền xuất hiện trước mặt hắn.

Lăng Không nhìn đệ tử của mình, ánh mắt hơi lộ vẻ kinh ngạc.

“Luyện Khí tầng 5!”

“Đúng vậy sư tôn.” Nhất Vô Niệm đáp lại một câu khẳng định, sau đó cũng không có ở vấn đề này nói nhiều.

Lăng Không cũng vậy, sau khi y hỏi câu này xong liền cũng không có hỏi tiếp chủ đề này nữa, mà nhìn hắn hỏi:

“Niệm nhi, ngươi có chuyện gì sao?”

Nhất Vô Niệm cúi người nói: “Bẩm sư tôn, đệ tử qua đây làm phiền người là muốn xin phép sư tôn cho đệ tử vắng mặt Trấn U Minh một đoạn thời gian.”

Nghe được lời này của hắn, Lăng Không không những không mất hứng mà trên nét mặt còn có chút ý cười, y nói:

“Muốn đi ra ngoài sao? Cũng tốt, vi sư cảm thấy ngươi cũng nên đi ra ngoài hít thở một thời gian, sau đó lại trở về Trấn U Minh tu hành.”

Nói xong y lại nhớ tới điều gì, từ trong nhẫn trữ vật cầm ra một tấm phù lục đưa cho Nhất Vô Niệm, rồi nói:

“Tấm phù này được gọi là Tiểu Na Di Phù, khi nào gặp nguy hiểm liền dùng nó. Sau khi dùng ngươi chắc chắn sẽ được truyền tống trở về nơi này, với tu vi hiện tại của ngươi vi sư cũng chỉ có thể cấp cho ngươi một tấm. Được rồi, ngươi trở về đi!”

“Đa tạ sư tôn, đệ tử xin cáo lui.”

Nhận tấm phù này xong, hắn liền khom lưng hành lễ đối với sư tôn. Sau đó mới quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng xa dần của Nhất Vô Niệm, Lăng Không có chút cảm khái. Mãi mới thu được một tên đồ đệ hợp cách, đương nhiên sẽ không để hắn xảy ra chuyện. Trong lòng đang nghĩ cử một người đi hộ đạo cho đệ tử, nhưng nghĩ lại thì chợt lắc đầu.

Đệ tử đều có phúc của đệ tử.

Hắn không nên can thiệp vào quá nhiều, với tính cách cùng tâm tính của Niệm nhi chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.



Từ động phủ sư tôn đi ra, Nhất Vô Niệm không chút chần chừ hướng một hướng cất bước đi. Không bao lâu, hắn liền xuất hiện tại một nơi bên trong Huyền Đan Tông.

Nơi đây là Ngự Thú Điện, một nơi chuyên chăn nuôi yêu thú. Là một nơi vừa cung cấp thịt yêu thú cho tông môn, vừa là nơi cho thuê yêu thú để phi hành.

Tại Tu chân giới, chỉ có tu sĩ đạt cảnh giới Trúc Cơ Kỳ thì mới có khả năng ngự khí phi hành, còn những đệ tử Luyện Khí Kỳ thì có thể thuê mướn yêu thú phi hành để di chuyển. Đây cũng không phải là chuyện lạ lẫm gì, có thể nói tương đối bình thường.

Mặc dù Nhất Vô Niệm đã là tu sĩ Trúc Cơ chính hiệu nhưng hắn chưa học được Ngự Khí Quyết, vậy thì làm sao có thể ngự kiếm phi hành được. Mà hắn mở miệng nói với sư tôn thì cũng không hay lắm, ngươi rõ ràng là một tên Luyện khí Kỳ không tập trung tu luyện mà còn đòi xem mấy thứ cao siêu này làm gì.

Mặc dù có lẽ sư tôn vẫn sẽ đưa cho hắn xem nhưng như vậy thì giấu đầu hở đuôi quá, tác phong này không phù hợp với hắn. Hắn cũng sẽ không làm mấy chuyện như vậy, mọi chuyện thuận theo tự nhiên hoặc hắn sẽ tìm một cách khác.

Bước vào bên trong Ngự Thú Điện, Nhất Vô Niệm đi tới chỗ quản lý nói chuyện.

“Vị sư tỷ này, ta muốn thuê một con yêu thú phi hành không biết có thể sắp xếp nhanh một chút giúp ta được không?”

Nhất Vô Niệm cũng không vòng vo trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.

Người phụ trách ở đây là một thiếu nữ, thiếu nữ này cao gầy có đôi mắt hết sức đáng yêu. Đến gần nhìn kỹ thì cũng là một vị mỹ nữ, nhưng đối với Nhất Vô Niệm mà nói cũng không quan trọng lắm.

Nghê Linh Nhi đang buồn chán thì có một thiếu niên đi đến, vừa đến đã mở miệng đưa ra yêu cầu. Vốn nàng có chút khó chịu định phát cáu nhưng khi nhìn lên thì ánh mắt có chút sáng, chỉnh sửa y phục một chút sau đó nói chuyện.

“Vị sư đệ này, phải chăng chính là người tham gia đợt khảo hạch định kỳ ngoại môn trước đó, tại cửa thứ hai được một vị thái thượng trưởng lão mang đi, chính là ngươi phải không?”

Bất ngờ bị thiếu nữ này hỏi vấn đề này làm Nhất Vô Niệm không khỏi ngớ người ra, còn chưa đợi hắn nói câu nào thiếu nữ đã tự biên tự nói một mình.

“Chắc chắn là ngươi rồi, hôm đó ta còn đứng ở một bên quan sát mà. Ừm không thể sai được!”

Nhất Vô Niệm cũng không nghĩ tới lại còn có người nhận ra được hắn, hơn nữa còn thông qua chuyện đó nữa. Bất quá, chuyện này cũng không có gì phải phủ nhận.

“Không sai, người đó chính là ta. Khiến sư tỷ chê cười rồi.”

“Không không không, sư đệ ngươi quá khách khí rồi. Ta còn rất khâm phục sư đệ, sự đệ có một đạo tâm vượt xa đám đệ tử khác, điều này rất khó lường. Nói tóm lại thì ta đánh giá sư đệ rất cao.”

Nói luyên tha luyên thuyên một lúc thì thiếu nữ mới vỗ trán một cái, vẻ mặt có chút xấu hổ nhìn Nhất Vô Niệm nói:

“Xin lỗi, ta làm chậm trễ việc của sư đệ rồi. Đúng rồi sư đệ, ngươi muốn yêu thú như nào để di chuyển. Bên ta có hai hình thức yêu thú, một là loại di chuyển bên dưới mặt đất còn một loại nữa là yêu thú phi hành trên không. Ta đề nghị sư đệ nếu có việc gấp thì có thể thuê yêu thú phi hành trên không để cho tiện, bởi vì như vậy thì tốc độ di chuyển không bị gặp nhiều cản trở.”

Giới thiệu một mạch cho Nhất Vô Niệm về yêu thú ở đây, cuối cùng ánh mắt đặt tại trên người của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play