Ảnh chỉ mang tính chất minh họa ỤvU
___________
Bầu trời chỉ một màu âm u không thay đổi, cơn bão tuyết từ khi nào đã lắng xuống, màu trắng xóa bao phủ khắp một vùng. Trong lớp tuyết dày đặc đè kín cơ thể của một cô bé. Ngón tay nhỏ bé khẽ động đậy, đôi mắt sưng húp đỏ hoe dần mở ra, từ đầu tiên cô bé sốc không phải vì lạnh, mà là mẹ cô không còn ở kế bên nữa.
Đôi môi khô đến độ bỏng rát do cái lạnh, bong tróc một lớp da non. Bàn tay, mặt, đều đỏ ửng. Lạnh quá... thở ra làn khói trắng mịt mù, ôi... bây giờ mắt cô nhìn không rõ nữa rồi. Mái tóc trắng mượt mà óng ả giờ lấm lem vết máu của người thân, bộ y phục mà mẹ cô đã tự may nhân ngày sinh nhật cũng bị lấm máu tươi nhuộm thành một đóa hoa đỏ rực u buồn.
Yuki từng nghe mẹ nói, người sử dụng hơi thở của Tuyết khi chết đi, cơ thể không theo thời gian mà phân hủy, mà là thân nhiệt sẽ giảm đi rất nhanh và cơ thể từ từ sẽ bị biến thành những bông tuyết. Cô bật cười, chẳng hiểu sao cô lại có thể bình tĩnh để suy luận những điều này nhỉ?
Nhưng mà khóc cũng đâu được nữa? Nước mắt cô không thể rơi được nữa, đau quá... khóe mắt đau... tim cũng đau. Mẹ ơi...
Từ đâu bay đến một mảnh tuyết mong manh đậu nhẹ vào vai Yuki rồi lập tức tan ra, cảm thấy lành lạnh ở vai nhưng cũng lại ấm áp như bao cái ôm của mẹ. Khóe mắt một lần nữa lại trào ra những giọt nước mắt mặn chát chạm vào vết thương đến đau. Đôi chân trần rơm rớm máu bắt đầu bước đi trên nền tuyết lạnh. Bóng dáng cô bé nhỏ người lấm lem máu bước đi từng bước khập khễnh trên con đường mòn phủ đầy tuyết dày trắng muốt.
-"Yuki, nếu như... chỉ là nếu như thôi. Nếu như mẹ sau này có mệnh hệ gì, con hãy đi tìm một người đàn ông có tên là Urokodaki Sakonji. Ông ấy là sư phụ của mẹ."Không hề biết phương hướng, vừa đói vừa khát, thị lực lại không được tốt, sức lực cũng sắp cạn kiệt. Yuki thở hì hộc cố gắng bấu ngón chân vào con đường tuyết mà gắng đi, nhưng trong khi chính bản thân không hề biết mình đang đi về đâu, trong đầu chỉ làm theo lời mẹ. Đến cuối cùng, sức lực đã cạn, cô ngã xuống giữa con đường đất trắng. Hơi lạnh bao quanh cơ thể cô, tiểu thiếu nữ vẫn chưa làm chủ được hơi thở của Tuyết.
Than ôi, cô muốn chết... lạnh quá... đau quá... đói, khát quá... ông trời ơi, tại sao lại đối xử với con bé như vậy?
Cảm giác được hơi ấm của ai đó đang truyền cho mình, bờ vai rắn chắc, cơ thể to lớn của một người đàn ông. Ai vậy? Cô sẽ bị bắt cóc ư? Cô sẽ ra làm sao nếu như người đàn ông này là kẻ xấu đây? Cô sẽ bị bán làm nô lệ chăng? Không muốn đâu, nhưng giờ vùng vẫy cũng chả ích gì, cộng với việc cô bé chẳng còn sức lực để nói thêm bất cứ tiếng nào nữa. Thở... điều cô duy nhất làm được là thở.
*
Tỉnh dậy trong căn nhà gỗ đơn sơ, trần nhà cũ kĩ và xung quanh ám mùi sơn lâu năm. Chăn ấm, trán cô còn được đắp lên chiếc khăn màu trắng nhúng nước nóng để giảm sốt. Y phục đã được thay ra, tóc vẫn còn ươn ướt chứng tỏ có ai đó vừa mới tắm cho cô. Yuki nhìn thoáng qua một lượt, cảnh giác cao độ để đề phòng.
Cánh cửa đột ngột mở ra làm cô giật thót mém đứng tim. Làn mi cũng theo phản xạ nhắm nghiền lại vờ như vẫn đang ngủ. Tiếng bước chẫn khe khẽ tiến gần lại chỗ cô thăm dò. Hơi thở đều đều để tránh bị phát hiện.
- "Nè, cậu ấy tỉnh chưa?"
- "Hình như chưa, vẫn còn đang ngủ."
- "Ừm ừm, cậu ấy vẫn chưa tỉnh, ra ngoài thôi, thông báo với sư phụ một tiếng."
- "Ừm, đi thôi."
Một lần nữa tiếng bước chân nhỏ nhẹ như tránh làm ồn dần xa, cánh cửa đóng nhẹ nghe một tiếng "cạch". Xác nhận chắc chắn hai con người hồi nãy rời đi, Yuki mới từ từ mở mắt ra xem xét. Trẻ con? Sư phụ? Theo thông tin ngắn ngủi Yuki nghe được nãy giờ, thì chắc hẳn rằng người cứu cô lúc đó là sư phụ của hai người này.
Ngồi dậy với cơn đau nhức, lấy chiếc khăn để vào chậu nước kế bên. Lật chăn ra rồi đứng dậy, cơn đau ở dưới chân như một luồng điện chạy thẳng lên não khiến Yuki mất thăng bằng một lúc. Cô nhăn mặt đau đớn vì vết bỏng lạnh ở chân, lắc đầu tự nhủ với chính bản thân mình là con của trụ cột sử dụng tuyết. Yuki đâu thể nào gục ngã nhanh như vậy được...
Bước nhanh ra ngoài cánh cửa, he hé kéo ra rồi nhìn. Một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, xung quanh cũng là một màu trắng.
- "A, cậu ấy kìa!!"
Giật mình đóng sầm cửa lại, mồ hôi đổ ra trong sợ hãi. Thôi tiêu đời rồi... bị phát hiện mất rồi, không phải cô sẽ bị giết người diệt khẩu đó chứ? Tim cứ đập thình thịch liên hồi, vẻ mặt lo sợ thầm tự an ủi rằng sẽ không sao. Nắm chặt tay lại chuẩn bị tư thế, tiếng bước chăn ngày một tiến gần. Sự cảnh giác cao độ và... thở!
- "Nè nè, cậu gì ơi. Cậu tỉnh rồi hả? Vậy cậu ra ngoài ăn chút gì đó không? A, hay tớ bưng vào cho cậu nhé? Chân cậu bị thương mà. Uống tý súp nóng cho ấm người nhé."
- "Hơ...?"
Yuki thắc mắc ngỡ ngàng, sự cảnh giác cũng vơi đi phần nào. Một giọng nam trầm, nghe như đã có tuổi vang lên.
- "Ta có điều cần nói với con, mở cửa đi."
Điều cần nói gì chứ... cô nuốt một ngụm nước bọt rồi thở nhẹ ra. Xoay người về phía cửa, kéo cánh cửa ra nhìn. Một người đàn ông cao lớn hơn cô mặc chiếc áo jinbei màu xanh có hình sóng biển, với chiếc mặt nạ Thiên Cẩu màu đỏ nhìn hung dữ vô cùng. Yuki giật thót sợ hãi lùi về sau vài bước.
Ló đầu ra hai đứa trẻ gần như bằng tuổi cô. Một cậu con trai và một người con gái, chắc hẳn đây là hai người hồi nãy. Họ vẫy tay với cô với vẻ mặt cười thật tươi. Yuki gật nhẹ đầu như chào hỏi. Người đàn ông mở cánh cửa ra rồi bước vào, tiến đến chỗ bếp lò đang hùn hụt bén lửa.
Ông ngồi xuống, đưa tay gắp vài cục than vào cho ấm. Yuki rụt rè cảnh giác ngồi đối diện với ông.
- "Điều ông muốn nói với con là gì ạ?"
Chất giọng nhỏ nhẹ thêm vài phần run rẩy, cô bấu chặt lấy chiếc yukata trắng mà bản thân đang mặc. Động tác của ông dừng lại, ngước mặt lên nhìn cô, sao cô có cảm giác như ông đang lườm nhỉ? Mồ hôi rơi xuống trên mặt, có phải nóng quá không? Ông cho than lửa quá tay rồi hay mình ngồi gần nó quá vậy?
- "Yui, mẹ con. Con bé mất rồi à?" .
truyện kiếm hiệp hay- "..."
__________
Chap 4:0 bàn phím bị gì mà gõ chậm vcl ra:0