*Nhật ký dưỡng Bobo của Tiêu lão sư

Về đến nhà, thiếu niên đã dựa vào lưng Tiêu Chiến ngủ rồi, cũng may cậu uống say lại cực kì yên tĩnh. Chỉ là khi Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, cậu trở mình, sau đó nhíu mày nói mớ một câu.

Tiêu Chiến không nghe rõ, cúi người lại gần, thiếu niên mặt còn đỏ ứng chưa tan, không như bộ dáng trầm ổn trưởng thành sớm hàng ngày, lần này những chữ nói mê ngắn gọn của cậu, Tiêu Chiến nghe rõ.

Chỉ là cậu, ở trong mộng nhỏ giọng kêu một tiếng: "Mẹ ơi."

Dường như thiếu niên đang trong một hồi ác mộng, chờ cậu từ trong mộng bừng tỉnh lại, tất cả những chuyện này đều sẽ như chưa bao giờ xảy ra. Cậu không cần phải nhanh chóng trưởng thành, không cần trở nên trầm ổn an tĩnh, cũng không phải ăn nhờ ở đậu.

Dĩ nhiên cũng không cần gặp được Tiêu Chiến.

Nam nhân run rẩy, chậm rãi đặt tay sau lưng thiếu niên, vỗ nhè nhẹ. Mộng rồi sẽ tỉnh, nếu trong mơ có thể gặp được những người đã qua đời, thì cứ ngủ thêm một lát đi.

Ít nhất lúc em tỉnh lại, anh ở còn ở bên em đây, trong nhân gian không tốt cũng không xấu này.

Tiêu Chiến đứng phát ngốc trước máy giặt, lúc hồi thần, điện thoại đã reo mấy tiếng. Anh vội vàng bắt máy, nghe được tiếng Vương Nghị: "Bonjour."

Tiêu Chiến thực sự hiểu được tâm tình muốn trốn chạy của hắn, vẫn luôn tận lực tránh thảo luận vấn đề này với hắn, chỉ là hôm nay anh lại buột miệng thốt ra: "Vương Nghị, cậu có biết em ấy vừa tốt nghiệp không?"

"...."

"Cậu không gọi điện thoại cho em ấy sao? Chắc em ấy nhớ cậu lắm đấy."

Giọng điệu người bên kia đầu dây không còn nhẹ nhàng nữa: "Tớ bây giờ, chắc là người em ấy hận nhất, tớ hiểu em ấy, em ấy hiện tại chắc chắn không muốn nghe bất kỳ tin tức gì về tớ."

"Tiêu Chiến, tiền bảo hiểm tai nạn xe cộ của bố mẹ tớ, có phải đang ở chỗ Nhất Bác không?"

Tiêu Chiến không hiểu sao đột ngột thấy khẩn trương, lại có chút cảnh giác hỏi: "Sao cậu biết, không phải nói vẫn không có liên hệ với em ấy sao?"

Vương Nghị ôn hòa giải thích: "Là người nhà gọi điện cho tớ. Từng đó tiền đặt trong tay một cậu bé..."

Tiêu Chiến ngắt lời hắn: "Tớ không thấy em ấy bé, em ấy có thể gánh vác việc này, em ấy so với tưởng tượng còn phải kiên cường hiểu chuyện hơn nhiều!"

"Tiêu Chiến, cậu làm sao vậy? Cậu là đang đề phòng tớ sao?" Kỳ thực giọng nói của Vương Nghị rất giống Vương Nhất Bác, chỉ là ngữ điệu có mềm mại ôn hòa hơn một chút, hắn như thế lại hạ giọng tỏ vẻ phẫn nộ, làm Tiêu Chiến trong nháy mắt hốt hoảng: "Tớ muốn nó đem tiền đưa cho cậu, xem như tiền nuôi nấng em ấy thành niên."

"Tiêu Chiến, số tiền đấy, cậu nên nhận được."

"Không cần," Tiêu Chiến mệt mỏi dựa vào máy giặt, âm thanh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, "Tớ nuôi được em ý, không cần tiền bồi thường nhân mạng."

"Nhưng mà, dựa vào cái gì? Nhất Bác là em trai tớ, nó với cậu không có chút quan hệ nào... Cậu vì cái gì lại muốn chiếu cố một tiểu hài tử xa lạ?"

"Tiêu Chiến, đừng cậy mạnh, tiền cậu cứ cầm lấy mà dùng. Chỉ cần hai người vẫn ổn, tớ ở bên ngoài cũng có thể an tâm."

"Tớ không trông mong cậu chỉ vì tình cảm với tớ mà phải đeo trên lưng một cái gánh nặng như vậy."

Chỉ vì tình cảm với hắn sao?

Tiêu Chiến ngắt điện thoại, trên ngực có chút khó chịu đè nặng.

Rõ ràng Vương Nghị nói không sai, chỉ là, nghe được câu nói "nó với cậu không có chút quan hệ" kia, anh tại sao lại có chút phẫn nộ?

Là một cơn phẫn nộ đến không ngăn được, là một cảm xúc chiếm hữu không vết dấu.

Rõ ràng là người thiếu niên này.

Trường mới của Vương Nhất Bác cách đại học của Tiêu Chiến rất gần, đứng qua một trạm xe buýt là đến, hoặc có thể trực tiếp đi bộ, mười lăm phút cũng tới nơi. Đối với Tiêu lão sư đây là chuyện tốt, phải biết rằng trường cấp 2 của Vương Nhất Bác với trường đại học của anh nằm ở hai góc chéo nhau. Cuối cùng anh đã không phải sáng sớm đưa Nhất Bác đến trường cậu, rồi lại ngồi tàu điện ngầm đến tận trạm cuối mới đến trường mình.

Điều duy nhất không tốt chính là giá nhà khu này thực sự quá đắt, tiền thuê nhà hiện nước lên thuyền cũng lên, đắt đến dọa người. Tiêu Chiến dù mới trúng quả, cũng chỉ có thể thuê một căn hộ chung cư dành cho người độc thân, cũng may tiểu khu này cũng mới, có thang máy, lại có điều hòa mới.

Vẫn chưa có được phòng riêng cho Vương Nhất Bác, Tiêu lão sư vẫn phải tiếp tục nỗ lực.

Chủ nhà trước chào hỏi sơ qua, trong phòng TV bị mang đi rồi, cũng may hai người bọn họ xác định cũng chẳng xem tv mấy. Tiêu Chiến lên Xianyu mua một cái máy chiếu second-hand. Chất lượng HD, giá lại rẻ, khuyết điểm duy nhất chính là đinh ốc hơi lỏng lẻo, Tiêu Chiến quyết đoán lấy một con thỏ nhồi bông, nhét xuống phía dưới cái máy chiếu. Lỗ tai con thỏ chống đỡ màn chiếu.

Màn chiếu treo trên tường đối diện giường lớn, kéo rèm ban công, so với rạp phim không khí chẳng kém là bao. Vương Nhất Bác rõ ràng cao hứng, Tiêu Chiến mỉm cười xem cậu hớn hở thử cái điều khiển từ xa, đề nghị:

"Chúng ta tối nay cùng xem một bộ điện ảnh đi."

Tiểu Bác lập tức gật đầu, thậm chí còn chủ động lôi kéo Tiêu Chiến, kéo ngã anh lên giường: "Xem, xem phim gì?"

Tiêu Chiến không ngờ phim siêu anh hùng lại có một cảnh hôn nóng bỏng đến thế. Anh lầm bầm, thất sách rồi, thò tay xoay đầu Nhất Bác sang một bên, bắt cậu nhìn anh.

Vương Nhất Bác đang xem đến nhập tâm, bị anh nắm đầu xoay sang, mặt có chút ngốc, đôi mắt to tròn ngước nhìn người trước mặt. Tiêu Chiến biểu tình hết sức phong phú, cau mày thấp giọng: "Trẻ con không được xem phim người lớn."

Quang ảnh triền miên tràn ngập căn phòng, ánh sáng đong đưa trên mặt cậu, Tiêu Chiến thấy mặt thiếu niên nhanh chóng đỏ lựng lên.

Cậu thà xem hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh ôm hôn, cũng không muốn nhìn chăm chú người trước mặt ở khoảng cách gần đến thế này.

Lúc này cậu mới phát hiện, dưới môi của Tiêu Chiến còn có một cái nốt ruồi nhỏ, không hiểu sao dưới ánh đèn mờ tối, lại đặc biệt bắt mắt.

"Bác ca! Lão đại! Bên này!" Ngũ Kim đừng giữa bốn năm nam sinh, ra sức vẫy tay với Vương Nhất Bác đang đeo túi, bước chậm rì rì.

"Cậu giỏi thật đấy, vất vả lắm mới có một kì nghỉ không phải làm bài tập, còn không chịu đi chơi, gọi mấy lần mới đến!"

Vương Nhất Bác tìm một bóng cây mà đứng, cậu mới tỉnh ngủ, còn chưa hồi thần. Trước kia cậu vẫn cầm đầu đám thiếu niên đi chơi, mà hiện giờ, cậu ngày càng cảm thấy các bạn mình từ lời nói đến việc làm, đến tư tưởng, đều có chút ấu trĩ. Chính là kiểu ấu trĩ quý giá, cái ấu trĩ đặc quyền của tuổi này.

Hôm nay mỗi người mang theo một cái ván trượt, hú lên một tiếng nhẹ nhàng trượt xuống dốc.

"Bác ca, tớ phục cậu rồi, tớ tập trước cậu bao lâu, thế mà bây giờ cậu trượt vững hơn tớ nhiều."

Nhất Bác đứng lên ván trượt tới, trả lại Ngũ Kim. Ngũ Kim nhận lại ván liền xúi cậu: "Bác ca, mọi người cùng mua đi, cậu cũng mua một cái ván trượt đi, cùng nhau chơi. Cậu xem cậu có thiên phú như thế, cái ván này cũng ngầu này, hơn 500 tệ..."

Thiếu niên lại bắt chước nhét tay túi quần, kìm chế không đi xem ván trượt, khô khan nói: "Không mua, không thích."

"Tiêu lão sư, cậu làm sao lại vẫn dùng màu Marley vậy? Tống lão sư không phải nói không được dùng loại này sao, nói màu không đủ tươi."

Tiêu Chiến lúc này cũng đang nghỉ hè, ngoại trừ làm việc ở phòng thiết kế, còn nhận làm thêm giờ ở một trung tâm phụ đạo mỹ thuật. Anh còn trẻ, trong lớp phụ đạo yêu cầu cao này, cũng chỉ có thể làm trợ giảng.

Nữ sinh ngồi cạnh chen lời: "Màu thuốc quan trọng lắm ạ? Tiêu lão sư dùng màu đơn giản nhất cũng vẽ ra được bức tranh đẹp nhất!"

"Nhưng mà thực ra, tôi vẫn cảm thấy nếu dùng màu Hà Lan chắc chắn còn đẹp hơn."

Học sinh bên cạnh cãi nhau, Tiêu Chiến mang bao tay nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ hồ nhìn thấy một thân ảnh thon dài đang chậm rãi đi tới, thiếu niên từ trong bóng cây loang lổ đi đến, bên cạnh còn một chiến hữu cao gầy đang trượt trên ván, Nhất Bác cũng không đuổi theo, cậu bạn trượt hai cái lại dừng lại chờ cậu.

Cậu không nhanh không chậm, đến đón ca ca tan làm.

Trước kia đều là Tiêu Chiến đón cậu tan học, giờ thì ngược lại.

Hôm nay Nhất Bác có chút phát tài. Cậu đứng ở cửa phòng học được Tống lão sư liếc trúng. Lão nhân gia bèn hỏi cậu có thể nhân tiện làm người mẫu không: "Có chút vất vả, nhưng chúng tôi có thể trả phí."

Tiêu trợ giáo bên trong còn đang chuyên tâm chỉ đạo cũng không biết Nhất Bác còn mang mặt đi cò kè mặc cả với lão nhân gia: "Người mẫu vẽ? Là phải cởi quần áo sao?... Có được thêm tiền không?"

Tống lão sư cười cười xua tay: "Không cần, bọn họ chưa được học vẽ đường cong cơ bắp, cậu chỉ cần ngồi một chỗ là được."

Đến lúc Tiêu Chiến phát hiện ra thì Tiểu Bác nhà mình đã thản nhiên ngồi lên ghế chính giữa phòng tranh, Tống lão sư nói với cậu: "Tùy ý ngồi, tìm một góc thoải mái rồi ngồi im không động đậy nhé."

Nhất Bác nhấp môi cười trộm, xoay người một chút, đối diện ca ca của cậu rồi nói: "Thế này đi."

Mọi người nhỏ to ngồi đối diện, thiếu niên trong mắt lóe chút tia sáng đáng yêu giảo hoạt, mà Tiêu lão sư chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tên ngốc này, vừa không trông chừng một cái là đã đem mình đi bán.

May mà không bán đi xa.

"Không cần vì người mẫu quá soái mà thất thần thế đâu! Vẽ cho tốt vào! Không cần nhìn không nổi vẻ đẹp của soái ca đâu!"

Nhưng mà Tiêu lão sư vẫn thất thần, hơn hai tiếng đồng hồ, nam sinh cơ hồ bất động, tầm mắt trắng trợn táo bạo dừng bên cửa sổ, trên người Tiêu Chiến. Không biết vì sao, rõ ràng hai người thân thiết nhất, Tiêu Chiến lại không dám dừng mắt trên người cậu quá lâu.

Chỉ có thể run run ngòi bút mang khuôn mặt tinh xảo, mi cốt cao thẳng, chiếc mũi đĩnh đạc, đôi môi căng mọng, từng nét từng nét, vẽ lên giấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play