Vương Nhất Bác biết, anh làm nghề thiết kế, phương án thiết kế của đoàn đội hôm nay cuối cùng đã được duyệt.
Cậu kéo Tiêu Chiến cả người đầy mùi rượu từ trên xe xuống, đi vào nhà. Tửu quỷ không thành thực, ngước nhìn trời: "Chiều rồi!"
Vương Nhất Bác còn chưa lớn hết, đỡ anh có chút quá sức. Cậu ôm lấy eo anh, sửa: "Không phải chiều, là rạng sáng."
Mãi đến khi tửu quỷ về nhà gọi một cuộc điện thoại, Vương Nhất Bác mới chợt hiểu, hóa ra anh nói không phải nói chỗ này. "Người ở đó, hẳn là đang buổi chiều."
Đầu kia điện thoại là âm thanh quen thuộc của anh trai, trong sáng dễ nghe: "Ô, bên cậu hẳn là rạng sáng rồi, sao còn chưa ngủ?"
Vương Nhất Bác đứng ở cửa phòng ngủ, ly nước nắm chặt trong tay, cảm xúc có hơi mất khống chế, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào ý chí giam chính mình ở ngoài cửa phòng ngủ, mà không vọt vào chất vấn tại sao ca ca của cậu, sau khi xảy ra chuyện, bèn biến mất tăm.
Thật lâu sau, cậu mới lấy lại tinh thần, câu chuyện của hai người kia cũng đã đi đến đoạn cuối, Vương Nhất Bác đỏ mắt nghe thấy giọng nói mềm mại đến mức xa lạ của Tiêu Chiến: "Tớ nhớ cậu."
"Tớ nhớ cậu."
Nam sinh đang đi theo bên cạnh thiếu niên gầy gò như một cây trúc, buông điếu thuốc trong tay, ngơ ngác hỏi: "Bác ca, cậu nói gì đấy?"
Thiếu niên đồng phục thùng thình vẫn toát ra khí chất thanh quý, lại lặp lại: "Ngũ Kim, cậu nói với bạn bè, có nói câu Tớ nhớ cậu không?"
Ngũ Kim cười rộ lên như một con hồ ly, ý vị thâm trường nói: "Bác ca, cậu nói bạn bè nào, bạn gái hử?"
Vương Nhất Bác nghiêm túc lắc đầu: "Chính là anh em, như tớ với cậu ấy."
Ngũ Kim tưởng tượng một chút, nổi da gà mà chà xát cánh tay: "Không thể nào, kì lắm á. Nhưng cũng phải xem tình huống."
"Đi nước ngoài... Xa nhau đã lâu?"
Ngũ Kim liền gật đầu: "Khả năng đó thì có thể nói đó Bác ca! Eooo, nhớ cậu muốn chớt!"
Nói xong liền giả vờ khóc lóc dựa hẳn vào người cậu, liền ăn ngay một chưởng đẩy ra. Vương Nhất Bác ngữ khí không tốt lắm, lắc đầu: "Không đúng, không phải cái giọng này."
Cậu duỗi tay nhấc điếu thuốc Ngũ Kim vừa hút, đưa lên môi rít một hơi.
Ngũ Kim bị cậu dọa rồi: "Cậu... cậu không phải ghét nhất thứ này sao?"
Thiếu niên phun khói, ngũ quan sắc bén tinh xảo trong khói mờ trông lại có chút u sầu, dí tắt điếu thuốc, cúi đầu, cong môi: "Đúng, ghét nhất."
Tiêu Chiến thực sự uống quá nhiều, cả ngày cả người đều khó chịu, định nói với Vương Nhất Bác hôm nay không đi đón cậu được. Chỉ có điều đến giờ tan học lại có chút đứng ngồi không yên, theo thói quen không ngừng xem đồng hồ.
Sớm biết thế này, đi đón cho rồi.
Dễ dàng nghe được tiếng bước chân từ dưới lầu đưa đến, anh nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, hớn hớn hở hở chạy ra mở cửa: "Tiểu Bác!"
Thiếu niên vừa tan học về, đồng phục quy củ, vai đeo cặp, nhìn thấy anh liền ngoan ngoãn cười một chút.
Tiêu Chiến có chút nghi hoặc, khụt khịt mũi.
Anh đem người đang định cởi giày đẩy vào cửa, biểu tình nghiêm túc nói: "Từ từ." Người này hôm nay trong người không khỏe, sắc mặt tái nhợt, đôi môi thường ngày hồng nhuận, giờ không có huyết sắc, thoạt trông có vẻ đáng thương.
Vương Nhất Bác phối hợp đứng đó, nhìn anh bằng đôi mắt thật sâu.
Tiêu Chiến cúi người qua, nắm lấy cổ áo đồng phục của cậu, sườn mặt tiến sát đến bên cổ cậu, ngửi ngửi. Chút nhiệt khí ướt át dán vào cổ Vương Nhất Bác, cậu đứng im, không né tránh.
Tiêu Chiến lùi ra, cau mày: "Tiểu Bác, em hút thuốc à?"
Thiếu niên không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Cậu hơi muốn biết người này sẽ phản ứng ra sao. Kiên nhẫn thuyết giáo? Thất vọng phát cáu? Gọi điện mách cái người gây họa rồi đang trốn ở một nước khác kia?
Cậu thật sự là đang khiêu khích, chỉ là nhìn đến gương mặt nhợt nhạt cùng ánh mắt buồn lo kia, lại không cất ra được mấy lời định nói.
Nam nhân thở dài, lại sờ sờ đầu Vương Nhất Bác, anh hình như rất thích cảm giác khi vò tóc cậu: "Thi cử sắp tới, áp lực lắm à?"
"Hay là có gì không vui?"
Thiếu niên vốn vẫn quan sát anh ngẩn ra một lúc, rũ mắt, lông mi khẽ run giấu cảm xúc bên trong. Cậu bỗng cảm thấy, thử anh như vậy, có chút không ý tứ.
Chỉ là Tiêu ba ba trước mặt cậu đã lo lắng sốt ruột đến mức não chạy tứ phương: "Trước kia rõ ràng không hút, mới bắt đầu sao? Chẳng lẽ vì cái chuyện kia..."
"Nghe nói tuổi dậy thì sinh lý biến đổi thì tâm lý cũng biến đổi theo!"
"Có phải sau chuyện kia, trong người cảm thấy rất là khô nóng cuồng loạn, không có chỗ phát tiết, nên mới hút thuốc?"
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ đẩy người mới lần đầu làm bố kia ra, buồn bã đi vào.
Cậu đúng là rất khô nóng cuồng loạn...
Người này vẫn đi theo sau cậu lải nhải: "Không đúng đâu, Tiểu Bác không nên hút thuốc đâu."
Thiếu niên bất đắc dĩ đáp ứng: "Được."
"Sẽ không như vậy nữa."
Quên đi, cứ vậy đi.
Ngày thi cao trung, mới sáng sớm trời đã bắt đầu mưa, Tiêu Chiến lo lắng sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, anh thật sự hơi khẩn trương quá, trong khi bản thí sinh thì lại rất bình tĩnh.
Tiêu Chiến lúc này đột nhiên có chút mê tín, chuẩn bị bữa sáng cho thí sinh là một cây bánh quẩy thật dài, chiên thêm hai quả trứng gà. Vương Nhất Bác mới rời giường còn gắt ngủ, vội vàng nuốt hai cái trứng chiên xong đã muốn rời đi.
Tiêu Chiến múa cái bánh quẩy như múa pháp trượng: "Cái này nhất định phải ăn! Vậy mới thành 100 điểm! Ăn mỗi trứng hóa ra thi được hai cái trứng ngỗng à?"
Cậu không biết người này lấy ở đâu ra lắm ý tưởng kì quái như vậy chứ, lại còn tự mình tin sái cổ.
"Dẫm nắp cống sẽ xui xẻo, ngày thường không để ý thì không sao, hôm nay nhất định không được dẫm!"
Đến lúc để ý muốn tránh, mới biết trên đời này có nhiều nắp cống như vậy chứ!
Cũng may cả hai đều chân dài, trong mưa giơ dù nhẹ nhàng nhảy qua từng cái nắp cống.
Như thể cứ thế, vượt qua tất cả những cơn sóng ngầm cuồn cuộn trong đời.
Không phụ công mê tín của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác phát huy vượt xa bình thường.
Tiểu Bác như vậy là đã học xong sơ trung, nghỉ hè một cái là đã thành học sinh cấp Ba rồi. Đồng phục cấp Hai của cậu được Tiêu Chiến cất đi vào ngày thi cuối cấp đó, sau này hai người cũng không còn tìm được nữa.
Có lẽ sau nhiều lần chuyển nhà bị thất lạc, như một đoạn thời gian kia, bước ra khỏi cửa liền không thể quay đầu, căn nhà tập thể với cánh cửa kĩ, chiếc điều hòa rệu rã kêu ong ong, cùng nhau ngồi học bên bàn, những ngày tháng thanh bần chậm rãi, hai linh hồn dựa sát vào nhau.
Trước khi chuyển nhà, Vương Nhất Bác đến dự buổi họp lớp cuối cấp.
Lớp cậu học tương đối đặc thù, là từ tiểu học chuyển thẳng lên, thời gian học chung ít nhất phải bốn năm, cho nên tình cảm so với các ban khác sâu sắc hơn nhiều.
Ngũ Kim uống rượu say liền phát điên, túm lấy cánh tay Vương Nhất Bác khóc rống lên: "Lão đại, em tiếc anh lắm!"
Thiếu niên mặc áo hoodie đen gần đây nhổ giò lớn rất nhanh, chỉ có điều không như các bạn cùng lứa bị nổi mụn dậy thì, Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến nuôi nấng sạch sẽ đĩnh đạc, khí chất bất phàm. Cậu kéo tay Ngũ Kim ra: "Cậu quên tôi với cậu lên cao trung lại học cùng trường à?"
"... ờ quên, tự nhiên bị không khí ly biệt làm rối cả não."
Đám thiếu nam thiếu nữ chưa từng uống rượu, chẳng mấy khi có cơ hội, học đòi người lớn kính rượu nhau. Vương Nhất Bác vì đủ loại nguyên nhân, bị mời nhiều nhất. Ai mời cậu cũng không từ chối, uống đến hơi choáng đầu.
Mắt cậu mông lung nhìn tin nhắn Tiêu Chiến gửi trên điện thoại: "Bùm... chơi vui không?" Thiếu niên lập tức tìm lại chút thần trí, cậu biết đây là Tiêu Chiến đang thử cậu, hỏi cậu có thể tự về không.
"Đến lúc về rồi."
Thiếu niên lảo đảo ra đến cửa nhà hàng thì bị một người đuổi kịp, nữ sinh đỏ mặt, không biết là vì uống rượu hay vì thẹn thùng, cô bé chắc đã dùng hết dũng khí cả đời, tốc độ cực nhanh nói: "Lớp trưởng! Tớ muốn nói với cậu, tớ thích cậu! Thích cậu lâu lắm rồi!"
Nam sinh dừng bước, có chút nghi hoặc cúi đầu nhìn cô.
"Từ lớp một, lúc nào cũng thích cậu! Tớ nói ra không có ý gì khác, chỉ là đặc biệt muốn nói với cậu, kết thúc tâm sự mấy năm nay. Rốt cuộc, cậu không có khả năng thích tớ, đúng không?"
Vương Nhất Bác nghe ra sự khẩn trương đằng sau, cậu giật giật ngón tay, thấp giọng đáp: "Cảm ơn cậu."
Biết rõ kết quả sẽ như thế này, chỉ là cô bé vẫn hơi tủi thân, lại cố nhịn: "Ừ! Cũng cảm ơn cậu! Tóm lại đoạn tình yêu thầm kín này đến đây thôi, vậy cũng tốt rồi."
"Tớ chỉ đặc biệt muốn nói với cậu, lời... cũng nói ra rồi."
"Lớp trưởng, cậu biết tên tớ không?"
Vương Nhất Bác gật đầu: "Thôi Tâm Vũ."
Thiếu nữ liền cười rộ lên, tiêu sái vẫy tay: "Vậy là đủ rồi!" Sau đó xoay người rời đi.
Nước mắt như mưa.
Ở tuổi đó, yêu người thiếu niên đó, thật sự, là một điều đẹp đẽ.
Tiêu Chiến từ xa thấy được màn này, Nhất Bác nhìn cô bé đi vào tận bên trong nhà hàng mới xoay người, Tiêu lão sư đã đứng cạnh cậu.
Lúc này thiếu niên mới thả lỏng, cúi đầu dựa vào vai anh: "Choáng đầu."
"Con nít không được học người lớn uống rượu."
Vương Nhất Bác lý trí đã gần tan rã vẫn không chịu thua: "Uống còn khá hơn anh."
"Đúng rồi, Bác ca lợi hại nhất."
"Lên đi," Tiêu Chiến quay người xoay lưng về phía cậu, "Anh cõng em."
Đây là lần đầu tiên ba ba cõng em bé về nhà, anh đi rất vững, thiếu niên đã ngủ rồi, tai mơ hồ nghe giọng nói nhu hòa của Tiêu Chiến: "Tiểu Bác, được người khác yêu thích là một chuyện thực sự may mắn."
"Phải tôn trọng tình yêu của người khác đấy."
Vô luận có muốn hay không, cũng phải lấy chân tình ra báo đáp.
Không được phụ người ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT