Cảnh Thiên liếc nhìn cánh cửa gỗ và sàn gỗ đã bị đập thành một cái lỗ nhặt chiếc đồng hồ đã không còn kêu nữa từ dưới đất lên, vẻ mặt buồn bã tiếc nuối: “Ôi, thể mà hỏng mất rồi. Cái này... xin lỗi ông nội, cháu có tật mộng du, vừa rồi cháu bị mộng du thôi."

Ông cụ: ???

Quản gia Từ: Tôi sẽ im lặng xem mợ biểu diễn.

Cảnh Thiên giải thích với kim chủ nhà mình bằng vẻ mặt hồi lỗi: “Thật ra là như này ạ, vừa rồi cháu đang mộng du, mơ thấy em gái cháu bị kẻ xấu bắt giữ, chúng cháu và cảnh sát đi cứu con bé. Bố cháu và cảnh sát đã xâm nhập vào hậu phương của kẻ địch rồi, cảnh sát ở phía trước ra hiệu cho em gái cháu đừng lên tiếng, nhưng mà con bé lại hét lên "Cứu tôi với". Bố cháu vì cứu con bé nên bị kẻ xấu bắn bị thương nặng. Cháu tức giận quá liền mắng con bé, rồi tiện tay cầm viên gạch bên cạnh ném về phía đầu của kẻ xấu kia. Sau đó cháu nghe thấy tiếng động, giật mình tinh lại, lúc này mới phát hiện có thể vừa rồi cháu đã bị mộng du. Tỉnh rồi cháu mới nhận ra hình như vừa nãy quản gia Từ gọi cháu, xin lỗi ông nội nhé."

Nói xong, Cảnh Thiên nhìn kim chủ bằng vẻ mặt hồi lỗi và áy náy.

Haiz...

Nghĩ đến khi còn sống cô từng tay chiến viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá trường mầm non Bắc Hải, nhìn ai cũng dùng khí thế “không phục thì đánh tay đôi". Từ khi còn sống đến khi chết đi, cô chưa từng sợ một ai, cho dù là đổi mặt với kim chủ, cô cũng luôn ưỡn ngực thắng lưng.

Nhưng bây giờ...

Không có tiền, không có gì cả, ngay cả bản lĩnh đánh đấm của mình cũng không còn.

Đúng là chỉ có thể đến nhà xác nhảy lên đòi đánh nhau tay đổi xem có ai dám thở mạnh một tiếng không thôi.

Nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm của mình, ánh mắt Cảnh Thiên nhìn ông cụ Chiến càng thành kính hơn.

Vừa rồi cô ngủ mơ màng, vẫn chưa phản ứng lại khi đã trở thành người khác. Trong lúc đó, cô còn tưởng là người giúp việc trong trang viên của mình to gan dám gọi cô dậy. Sau đó bị tiếng ồn làm cho tinh giấc, lúc này cô mới mau chóng ra mở cửa.

Nhìn thấy Cảnh Thiên chân thành giải thích, quản gia Từ vẫn tin tưởng.

Suy cho cùng, một người phụ nữ sẵn sàng hy sinh cho gia đình gả vào nhà họ, đủ thấy sự coi trọng của cô đổi với các thành viên trong gia đình.



Vì vậy... chắc là mợ chủ nói thật nhỉ?

Nhưng... tại sao ông ta luôn cảm thấy mình lại bị lừa?

Нả?

Tại sao ông ta lại nói là “lại" chứ?

Quản gia Từ vẫn còn đang nhớ lại mình bị lừa khi nào thì ông cụ đã đi vào chủ đề chính trước rồi.

"Thiên Thiên, nghe quản gia Từ nói... hôm qua cháu muốn ông ấy tìm mười mấy con chuột à?"

Xét cho cùng, đối với ông mà nói, chuyện cá tính, tính cách, tài năng, học thức và cả chuyện mộng du này của Cảnh Thiên đều không quan trọng. Quan trọng là ông cụ cần xác nhận xem cô có làm gì bất lợi cho A Xuyên không.

"Vâng, đúng thế ạ."

Thấy Cảnh Thiên trả lời vô cùng ngoan ngoãn, nỗi lo trong lòng ông cụ giảm đi đôi phần, ông hỏi: “Cháu bảo quản gia Từ bắt nhiều chuột như vậy làm gì thể? Cháu để đám chuột đó ở đâu rồi?"

"Đặt để ở chỗ sân thượng và phòng tắm nắng bên chỗ cậu ba ạ."

Thấy Cảnh Thiên vẫn trả lời bằng vẻ mặt ngoan ngoan quang minh chính đại, tuy trong lòng ông cụ vô cùng bất mãn nhưng lại đồng ý để cô đưa ra lời giải thích.

"Cháu làm như vậy nhất định là có lý do đúng không?"

"Đương nhiên rồi ạ." Cảnh Thiên gật đầu, nhường chỗ và nói: “Ông ơi, ông vào trong đi. Cháu đưa ông đi xem đám chuột cháu đó."

Ông cụ Chiến không biết cô muốn nói gì, nhưng chuyện này có liên quan đến A Xuyên, tình hình nghiêm trọng, chắc chắn ông cụ phải truy cứu đến cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play